Niên Đại Văn Lão Đại Kiều Mỹ Nhân

Niên Đại Văn Lão Đại Kiều Mỹ Nhân - Chương 15: 15 sợ hãi (length: 12046)

Hoa tử đằng nở rồi lại tàn, mùa hoa rực rỡ nhưng ngắn ngủi.
Trên con phố rộng rãi, một người phụ nữ mặc áo khoác màu vàng ấm áp bước chân vội vàng đi về phía trước, cho đến khi rẽ vào một góc đường, nhìn thấy cánh cửa quen thuộc mới chậm rãi bước chân, nhịp thở cũng trở nên đều đặn hơn nhiều.
Chỉ là, khi vừa nhấc tay định gõ cửa, sau lưng đột nhiên có người dùng sức vỗ mạnh vào vai nàng.
"A!"
Một tiếng thét chói tai vang vọng ngã tư đường vốn yên tĩnh trống trải, làm giật mình những con chim đang nghỉ ngơi trên mái hiên, chúng hốt hoảng vỗ cánh bay lượn, trốn thoát khỏi chỗ đó. Việc này cũng tương tự dọa người phía sau sợ hãi, suýt chút nữa trượt chân ngã từ trên bậc thang xuống.
"Ái Vân, làm sao vậy?" Lưu Huệ che ngực, vội vàng nắm lấy cánh tay Lâm Ái Vân, kéo suy nghĩ của nàng trở về.
Thấy rõ người tới, Lâm Ái Vân mới thở phào nhẹ nhõm, sợi dây căng thẳng trong đầu đứt phựt, "Thì ra là dì Huệ, con không sao, con chỉ là có chút... Không có việc gì."
Nghe đối phương nói năng lộn xộn, Lưu Huệ Mẫn nhanh chóng nhận ra điều gì, quay đầu nhìn xung quanh, nhưng lại không phát hiện bất kỳ dị thường nào, chỉ có thể nắm tay nàng đi vào trong. Đợi đến khi khóa chặt cửa, mới nhẹ giọng nói: "Con gặp phải chuyện gì sao? Nếu không ngại, có thể nói cho ta biết."
Nghe vậy, Lâm Ái Vân đầu tiên là lắc đầu, sau đó lại gật đầu. Không có ai quan tâm thì còn tốt, vừa có người quan tâm, tất cả nỗi sợ hãi giấu trong lòng đều trào ra, sắc mặt từ xanh chuyển sang đỏ, cuối cùng hóa thành vẻ yếu ớt bất lực.
"Ta ở đây, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Lưu Huệ sửng sốt một lúc, mới vừa tiến lên vỗ vai Lâm Ái Vân, vừa lên tiếng hỏi lại một lần. Bình thường, nàng luôn là một bộ dáng văn tĩnh hiểu biết, kiên cường thích cười, bất luận việc gì cũng có thể làm rất tốt, cho nên đây là lần đầu tiên bà thấy Lâm Ái Vân hoảng sợ đến như vậy.
Đừng nói Lưu Huệ, ngay cả Lâm Ái Vân cũng kinh hãi với phản ứng của mình.
"Có thể là do gần đây con không được nghỉ ngơi tốt, nên sinh ra ảo giác, con cũng không biết có phải là ảo giác hay không." Lâm Ái Vân che mặt, không muốn Lưu Huệ thấy dáng vẻ chật vật của mình, cảm thấy có chút mất mặt.
Đã lớn tuổi, cũng không phải lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy, còn thất kinh thành ra thế này.
Thế nhưng, bất luận gặp bao nhiêu lần, nói không sợ, là giả dối.
Bởi vì da trắng nõn nà, từ nhỏ đến lớn, bất kể là ở trong thôn, hay là ở trong trấn đọc sách thì đều không tránh được việc bị đám đàn ông tự cho mình là đúng trêu ghẹo cùng đùa giỡn, nhưng đại bộ phận đều là có tặc tâm mà không có tặc đảm, nhiều lắm là nói lời chiếm chút tiện nghi, muốn bọn họ thực sự ra tay vẫn là kinh sợ.
Nhưng lần này, hoàn toàn khác biệt với những trải nghiệm trước kia, rất quỷ dị, mà hết thảy đều phải bắt đầu nói từ mấy ngày trước.
Tiêu Thành rời đi, đột nhiên thân cận, cha mẹ trách cứ trong thư... Những việc lộn xộn chất chồng cùng một chỗ vốn đã khiến nàng mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, mà gần đây, những tao ngộ khó hiểu càng làm người ta ngủ không ngon, ăn không yên, cả ngày trong lòng run sợ, sợ một giây sau liền gặp chuyện không may.
Đại bá của Đinh Vệ Đông đột nhiên qua đời, các mặt đều cần người xử lý, cha Đinh cùng huynh đệ của hắn tình thâm, suốt đêm mang theo cả nhà già trẻ đến giúp đỡ, cho nên toàn bộ Đinh gia chỉ còn lại một mình Lâm Ái Vân.
Tuy nói Trương Văn Nguyệt nhờ hàng xóm sát vách hỗ trợ chăm sóc Lâm Ái Vân, nhưng bình thường đều chưa từng nói chuyện, quan hệ không thân thiết, thật sự gặp chuyện, nàng căn bản ngại ngùng đi phiền người khác. Hơn nữa, hàng xóm thường thường muốn về nông thôn thăm hỏi người thân, thường xuyên không có ở nhà, nàng tìm không thấy người, cũng phiền không được.
Đinh gia bình thường náo nhiệt bỗng chốc trở nên lạnh lẽo, còn quái dọa người, càng không cần nói đến Lâm Ái Vân vốn đã quen có người bên cạnh giờ giấc. May mắn hai ngày trước coi như gió êm sóng lặng, không có chuyện gì phát sinh, nàng một mình ở nhà cũng coi là yên tĩnh.
Nhưng, cho đến chiều ngày thứ ba Đinh gia rời đi, khi tan tầm về nhà, nàng luôn cảm giác sau lưng có cái đuôi, cố tình quay đầu nhìn lại thì không có ai. Lúc mới đầu, nàng còn cảm thấy là do mình quá mức nhạy cảm, nhưng theo số lần loại cảm giác khó hiểu này xuất hiện dần tăng lên, nàng cũng không còn cách nào lừa gạt mình. Đó căn bản không phải ảo giác, mà là thực sự có người đang lặng lẽ theo dõi nàng.
Mặc dù đối phương tạm thời không có hành động gây tổn thương, chỉ là ở chỗ âm u lặng lẽ theo dõi, nhưng chính loại tình huống dù thế nào cũng không bắt được người này, mới là thứ tra tấn người ta nhất.
Mới qua mấy ngày, Lâm Ái Vân cảm thấy bản thân sắp điên rồi, khoảng cách đến sụp đổ hoàn toàn chỉ còn một bước ngắn.
Rốt cuộc là ai? Nam nhân hay là nữ nhân? Người lạ hay là người quen?
Địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng, hết thảy đều là ẩn số. Vạn nhất một ngày nào đó, người kia không muốn chơi trò bịt mắt trốn tìm với nàng nữa, trực tiếp động thủ, nàng phải làm sao bây? Nàng, một người phụ nữ tay trói gà không chặt, làm thế nào mới có thể bảo vệ chính mình?
Lâm Ái Vân ngược lại là có đối tượng hoài nghi, đó chính là Ngưu Văn Sơn.
Bởi vì nàng vừa mới đến huyện Lan Khê không lâu, người quen biết không được mấy người, cho nên trừ hắn ra, nàng không thể nghĩ được người khác.
Thế nhưng, Lâm Ái Vân đã đặc biệt đến xưởng máy móc nơi Ngưu Văn Sơn công tác để nghe ngóng, người gác cửa nói tháng sau nhà máy có một đơn đặt hàng lớn, cho nên trong khoảng thời gian này tất cả mọi người đều đang tăng ca làm thêm giờ để đuổi kịp tiến độ. Loại kỹ thuật viên kỳ cựu như Ngưu Văn Sơn, đừng nói xin nghỉ, một ngày thậm chí ngủ còn không được bao lâu.
Cứ như vậy, Ngưu Văn Sơn căn bản là không có thời gian đi theo dõi nàng.
Loại trừ hắn, nàng lại nghĩ đến một vòng, nghi ngờ một vòng, hoàn toàn đoán không ra là ai.
Bình thường, nàng cố ý ăn mặc giản dị, toàn thân móc không ra mấy đồng, nhìn qua liền không giống như là người có tiền, vì tiền tài ư? Đại bộ phận người ta không mù.
Như vậy chỉ còn lại một khả năng, đối phương là vì sắc, dù sao Lâm Ái Vân tự nhận mình vẫn là có mấy phần tư sắc.
Nói xong những suy đoán vô căn cứ của mình, Lâm Ái Vân thấp thỏm nhìn Lưu Huệ, không biết bà có tin tưởng loại chuyện không có chứng cớ này không, nhưng may mắn bà tin, sắc mặt dần trở nên ngưng trọng, giọng nói lo lắng.
"Hiện tại con ở một mình, có thể chính là có kẻ xấu nhắm vào điểm này, cho nên muốn ra tay với con, trách sao ta nói hai ngày nay con có chút không yên lòng, thì ra là gặp phải chuyện phiền lòng này."
Lâm Ái Vân cười khổ nói: "Con hiện tại cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, đi báo nguy, cảnh sát căn bản sẽ không quản."
Nào có cảnh sát sẽ quản loại án kiện còn chưa xảy ra?
Lưu Huệ cũng hiểu đạo lý này, nhìn Lâm Ái Vân sợ tới mức cả người run rẩy, suy nghĩ một lát, trầm ngâm nói: "Nếu không, trước khi tiểu di của con trở về, con cứ ở chỗ ta, cũng tốt có thể chiếu ứng lẫn nhau, không thì con mỗi ngày một mình qua lại, rất dễ xảy ra chuyện."
Trải qua gần một tháng ở chung, nhân phẩm của Lâm Ái Vân rõ như ban ngày, cho dù ở trong nhà cũng không sợ nảy sinh mâu thuẫn.
"Vậy thì thật là quá cảm tạ dì Huệ." Lâm Ái Vân kéo chặt tay Lưu Huệ, dần dần thở phào nhẹ nhõm.
"Nói những lời khách khí này làm cái gì? Đợi chút nữa cơm nước xong, ta cùng con trở về lấy chút quần áo thay giặt, con cứ an tâm ở lại đây." Lưu Huệ nhìn Lâm Ái Vân, người cùng lứa tuổi con mình, bên môi cong lên một nụ cười.
Buổi chiều, ánh mặt trời chói mắt, hai người mang theo chìa khóa liền ra cửa, đi về hướng Đinh gia, không biết có phải hay không là do bình thường giữa trưa nàng đều không ra ngoài, đây là lần đầu tiên sau nhiều ngày, nàng không còn cảm nhận được ánh mắt gây nhột nhạt sau lưng.
Lâm Ái Vân sờ sờ sau cổ, chỗ đó ướt đẫm mồ hôi, dính dính nhớp nháp.
"Có cần ta giúp gì không?" Đây là lần đầu tiên Lưu Huệ tới Đinh gia, khó tránh khỏi có chút tò mò nhìn một vòng bố trí ấm áp xung quanh.
"Không có nhiều đồ, dì cứ ngồi một lát, con lập tức xong ngay." Lâm Ái Vân rót cho Lưu Huệ một chén nước, sau đó liền đi ra ban công đem quần áo đang phơi thu vào phòng, lấy một túi lớn đóng gói. Lúc sửa sang lại tủ, ở trong góc phát hiện một chiếc khăn tay.
Trên nền trắng thuần khiết, đóa hoa lan lung lay sinh động, hoa lệ lộng lẫy.
Đây là chiếc khăn tay mà bà đã tặng nàng trong lần đầu tiên hai người gặp mặt.
Lâm Ái Vân nhét chiếc khăn tay vào túi áo, nghĩ nghĩ, lại lấy giấy bút ra, đơn giản ghi lại hướng đi của mình, đặt tờ giấy lên bàn trong phòng ngủ của Trương Văn Nguyệt.
Cuối cùng, lại kiểm tra một lần cửa sổ trong phòng có khóa kỹ hay không, điện nước đã tắt chưa, xác định không có gì bỏ sót, mới xách ba lô ra phòng khách. Lưu Huệ thấy nàng đi ra, vội vàng buông chén nước, đứng dậy đón.
"Thu thập xong rồi sao?"
"Vâng, xong rồi ạ." Lâm Ái Vân khẽ gật đầu, nói xong nhớ tới cái gì, từ trong túi lấy ra chiếc khăn tay như dâng vật quý, cười nói: "Dì Huệ, dì xem cái này."
Lưu Huệ nhận lấy, trên dưới nhìn nhìn, chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra đó là đường kim mũi chỉ của mình, lập tức nhớ tới chuyện lúc ban đầu, mặt mày hớn hở nói: "Con còn giữ cái này sao?"
"Đúng vậy ạ, một chiếc khăn tốt như vậy, con luyến tiếc không nỡ dùng. Chất liệu vải nhung hoa nhí này không phải rẻ, lại thêm kỹ thuật thêu phức tạp, chắc hẳn phải tốn không ít thời gian mới thêu được."
Nghe vậy, Lưu Huệ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Ái Vân, ngơ ngác một chút mới cong môi nói: "Con biết chất liệu vải này? Còn hiểu thêu?"
"Nhận ra ạ, năm kia theo nương con dạo chợ ở thị trấn, có thấy người đang bán, bất quá người kia nói đây là dùng để may sườn xám, không nghĩ tới sẽ được dì dùng làm khăn tay." Lâm Ái Vân vẻ mặt bình tĩnh, thản nhiên thuật lại một lời nói dối không dễ bị vạch trần, nàng quên mất lúc này không giống đời sau thông tin phát triển, rất nhiều người cả đời chưa từng thấy qua vải nhung hoa nhí, càng không cần nói đến việc biết tên của nó.
Quả nhiên, Lưu Huệ chỉ trầm mặc một lúc, liền gật đầu nói: "Xác thực rất nhiều người đều dùng nó để may sườn xám, chỉ là hiện tại thời đại khác rồi, số người mặc sườn xám ít đi, ngay cả tiểu thương bán loại vải này cũng theo đó biến mất, cái này vẫn là khi ta ở Thượng Hải, một người bạn cũ tặng, ta lấy vật liệu thừa cắt ra."
Nói đến chuyện xưa, Lưu Huệ hơi mím môi, trong mắt mang theo ánh sáng nhàn nhạt, nhưng cũng chỉ là một cái chớp mắt, những khoảng thời gian tươi đẹp kia theo chiến loạn trong dòng chảy thời gian dần dần mơ hồ, lưu lại cho những người còn tồn tại trên thế gian cũng chỉ là những ký ức không thể quay lại.
"Sẽ có cơ hội trở lại đó xem." Lâm Ái Vân vỗ vỗ vai Lưu Huệ, thành phố Thượng Hải sau khi giải phóng được xây dựng lại, chỉ có thể ngày càng tốt hơn, dù sao danh hiệu "ma đô quốc tế" đời sau không phải gọi cho có, mà chỉ cần nó tồn tại, vậy thì luôn sẽ có một ngày quay trở lại đó.
"Đúng vậy a, nếu có thể, ta muốn mời con đến tiểu viện tử của ta uống trà, nếm thử mứt lê đường cùng ngũ vị hương đậu. A, còn có bánh đánh cát tròn, con chắc chắn không biết đây là cái gì, khi đó sẽ làm cho con ăn." Nhắc tới cái này, Lưu Huệ có chuyện nói không hết, nụ cười trên mặt giống như cơn mưa phùn Giang Nam triền miên, khiến người ta nhịn không được cẩn thận lắng nghe chuyện xưa của bà.
Lâm Ái Vân yên lặng nghe, thường thường đáp lại hai câu, không khí hòa hợp.
Trò chuyện một chút, hai người đi tới cửa Lưu gia, vừa mới vào cửa, Lưu Huệ nghĩ đến cái gì, giọng điệu thay đổi: "Ái Vân, có phải con biết chút thêu không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận