Nhặt Được Người Đàn Ông Hoang Dã Về Nhà
Chương 33
Edit: Dứa đại ca
Dư An An không giãy giụa, cô để mặc cho hơi thở ấm áp của anh phả ra cổ của cô. Cánh tay của anh mạnh mẽ, ấn mạnh đến mức eo cô hơi đau, cô rõ ràng có thể cảm nhận được sự đau đớn và sợ hãi của anh.
Cô khẽ động đậy, muốn xoay người, cánh tay của Tiểu Phong căng lên: “An An, đừng động đậy.”
Cô nghe được sự kiềm nén trong giọng của anh, cái trán tựa trên cổ cô lại có giọt mồ hôi lớn rơi xuống, chạm vào da của cô.
Dư An An cắn môi dưới, trong lòng rất đau. Cô cái gì cũng không giúp được anh, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh bị đau đớn tra tấn từng chút một.
Bầu không khí yên tĩnh, chỉ còn tiếng hít thở rất nhỏ. Điện thoại chợt vang lên cắt đứt không gian yên tĩnh này. Dư An An khẽ động, cánh tay của Tiểu Phong cũng dần buông ra.
Cô ngồi dậy, bò đến mép giường cầm điện thoại qua nhìn, là mẹ.
“Mẹ ạ.” Hôm trước đến kiểm tra, hôm nay lại gọi điện thoại đến, mục đích không cần nói cũng biết.
Người bên kia đầu điện thoại cũng mở miệng: “An An, mẹ vẫn cảm thấy nên để Tiểu Phong qua bên Lâm Viên ở thì hơn.”
Dư An An nghe được lời này, cô nhìn về phía Tiểu Phong ở bên cạnh đang phải chịu đựng đau đớn, cô kéo chăn qua đắp cho anh, lau mồ hôi trên trán anh rồi mới đứng dậy đi đến ban công.
Ý của mẹ cô là gì cô đều hiểu, chính là muốn Tiểu Phong rời đi, ngăn không cho bọn họ tiếp tục phát triển thêm: “Mẹ à, lời mẹ nói con đều hiểu hết, nhưng con tin Tiểu Phong không phải là người xấu. Con người dù mất đi trí nhớ nhưng tính cách sẽ không thay đổi. Con thấy Tiểu Phong rất chính trực, rất dũng cảm, trước kia anh ấy chắc chắn là cao thủ IT, anh ấy thật sự cực kỳ cực kỳ có năng lực, tuy rằng mất trí nhớ nhưng vẫn có thể giải quyết được rất nhiều việc mà người khác không làm được.”
“Chuyện này có liên quan gì với việc mẹ đang nói đến vậy?”(App TYT)
“Đây là điều con muốn nói, con tin tưởng Tiểu Phong, anh ấy lại đi nhảy bungee, anh ấy muốn nhanh chóng khôi phục trí nhớ. Nhìn anh ấy đau khổ như vậy, lòng con cũng đau như bị dao cứa. Mẹ à, có lẽ mẹ cảm thấy Tiểu Phong của hiện tại không tốt, nhưng trong mắt con, anh ấy còn tốt hơn so với rất nhiều người khác. Anh ấy chân thành, tình cảm, từ lúc ở núi Lĩnh An đến giờ, giữa bọn con đã cùng trải qua rất nhiều tình cảm mà người thường không thể nào cảm nhận được. Anh ấy quá khổ rồi, con không muốn anh ấy vì muốn khôi phục trí nhớ mà làm khó bản thân, con cảm thấy anh ấy rất quan trọng với con. Mẹ à, con hiểu điều mẹ đang nói, cũng hiểu sự lo lắng của mẹ, nhưng xin mẹ hãy tin tưởng sự phán đoán của con. Xin mẹ hãy tin tưởng trực giác lẫn tình cảm của con đối với người đó.”
“An An, sao con lại không hiểu chuyện như vậy chứ?”
“Mẹ nói có lẽ Tiểu Phong sẽ có vợ con rồi, con cảm thấy chuyện này trên cơ bản không thể tồn tại được, anh ấy mới nhiêu tuổi chứ, chắc chắn sẽ không.” Dư An An không có mặt mũi nói ra, lần đầu tiên Tiểu Phong hôn cô, cho dù mất trí nhớ nhưng bản năng của người đó chắc chắn không mất. Cái kỹ thuật hôn của anh nói thật chẳng có kỹ thuật gì đáng nói, chẳng khác gì nụ hôn đầu tiên, lúc tình ý càng sâu hơn, phản ứng lẫn động tác của anh hoàn toàn có thể chứng minh điều này. Nếu nói loại chuyện này chỉ là giả vờ, vậy kỹ thuật diễn xuất của anh thật sự rất cao siêu khiến cô cũng nhận sai.
“Con như này là muốn ở cùng cậu ấy đúng không?”
Lúc trước Dư An An vẫn chưa đưa ra quyết định, nhưng nhìn Tiểu Phong vì muốn nhanh chóng khôi phục trí nhớ mà chịu khổ như vậy, đây chẳng phải đều vì cô đấy sao? Anh chẳng có điểm nào là không tốt cả, cũng chỉ là mất trí nhớ, chuyện này không phải do anh sai, cô cũng không phải không thích anh. Từ đây có thể nói, cả hai đều có tình cảm, vậy vì sao lại không nếm thử một chút chứ.
“Mẹ.”
Cô gọi một tiếng mẹ yếu ớt như thế, mẹ Dư đã hiểu rồi.
Trong điện thoại vang lên tiếng thở dài thật dài, đó là sự thất vọng của mẹ cô. Cô không muốn như thế, hiện tại cô thật sự rất khó xử: “Có thể cho con thêm chút thời gian nữa được không? Không thì để con tự quyết định có được không mẹ? Mẹ, con là người trưởng thành, không phải trẻ con.”
“Con dù có lớn thì ở trong lòng mẹ cũng vẫn chỉ là trẻ con.”
Dư An An bĩu môi, trong lòng có chút chua xót, chặng đường dài mẹ cô nuôi lớn cô cũng không dễ dàng gì, cô lại trái lời mẹ mình: “Con tin vào phán đoán của bản thân, mẹ à, xin mẹ hãy tin con.”
“An An, không phải mẹ nhất định đòi ngăn cản con quen bạn trai, nhưng nếu là Tiểu Phong thì thật sự không thích hợp. Có thể khôi phục trí nhớ còn dễ nói, ít nhất cũng có thể biết cậu ấy rốt cuộc là người như thế nào.”
“Nếu như cả đời anh ấy đều không thể khôi phục trí nhớ thì sao ạ? Nếu cả đời anh ấy đều không thể tìm thấy được người nhà thì sao ạ?”
Mẹ cô không nói gì nữa, bởi vì giả thuyết như vậy, ai cũng không biết rõ, ai cũng không nói rõ được.
“Con xem dự báo thời tiết ngày mai có tuyết rơi, mẹ đừng ra cửa không chân lại đau đó.” Dư An An chuyển đề tài.
Được con cái quan tâm, người làm mẹ sao không thấy ấm áp trong lòng được: “Con đấy, mẹ đã biết rồi.”
Dư An An cười một cái: “Mẹ à, con đã đặt một cái ghế mát xa rồi, cực kỳ thoải mái. Chỉ là đã hết hàng, đợi Tết Nguyên Đán mới có thể có thêm hàng được.”
“Con ở đâu mà có tiền vậy, đừng có mua đồ linh tinh.”
“Mẹ à, con có tiền mà. Tiểu Phong giúp công ty game của bạn cấp trên của con làm tường lửa mã hóa, kiếm được tận hai triệu tệ. Còn cả loại virus mà bao nhiêu tinh anh IT trong công ty con đều không giải được, anh ấy lại giải quyết được, anh ấy thế mà lại giải được virus của hacker giỏi nhất trong nước đó! Mẹ, Tiểu Phong thật là lợi hại. Hiện tại con có bốn triệu tệ, đều là do Tiểu Phong kiếm được đó!” Tuy rằng Tiểu Phong nói anh không giải được ‘Không thấy’ nhưng cô vẫn muốn khoe ra một chút, cũng không thể nói là nói dối được.
Mẹ Dư kinh ngạc: “Cậu ấy có thể làm được những chuyện đó sao?”
“Thật đấy ạ, tuy rằng anh ấy không có ký ức nhưng anh ấy nói đó đều là bản năng của mình, vừa nhìn thấy những số liệu dày đặc đó, đầu óc anh ấy lập tức tự động nhảy ra. Nói cũng thấy lạ, anh ấy cái gì cũng không nhớ rõ nhưng lại nhớ rõ về máy tính. Trước kia anh ấy chắc chắn có làm việc về mảng này, cực kỳ trâu bò. Hiện tại anh ấy đang rất hot, là ngôi sao trong công ty của bọn con, Mật Tư Vương cũng cực kỳ nể nang anh ấy. Hơn nữa công ty game của người bạn kia của Mật Tư Vương cũng có rất nhiều người đều gọi anh ấy là đại thần, thật sự rất lợi hại.”
“Còn có kỹ năng này nữa, mẹ không nhìn ra đấy. Trong ấn tượng của mẹ, cậu ấy luôn không nói lời nào.” Bởi vì số lần gặp mặt rất ít nên Tiểu Phong vẫn luôn ngậm miệng không nói gì, trong mắt mẹ Dư thì đứa nhỏ này vừa khờ vừa ngốc, chẳng khác gì kẻ dân dã.
“Còn phải nói sao ạ, đặc biệt hơn là, nói có sách mách có chứng, anh ấy tuy nghèo nhưng đánh được cả Từ Nham đấy.” Dư An An nói đến đây thì cười ngớ ngẩn.
“Đánh cả Từ Nham sao?”
“Ai kêu Từ Nham cứ bám lấy con, mắt lúc nào cũng nhìn chằm chằm con, con cũng chẳng biết tại sao. Lúc trước người ngoại tình trước là anh ta, bây giờ lại bám dính như thế, đúng là bệnh thần kinh.”
“Tiểu Phong này, cũng không giống kẻ ngốc lắm, còn biết ghen nữa.”
“Còn chọc tức chết con hồ ly tinh kia nữa, tiện nhân Mạnh Lâm này thế mà lại theo dõi Tiểu Phong, ngay cả chút sắc mặt tốt Tiểu Phong cũng không cho cô ta. Mẹ à, Tiểu Phong không hề ngu ngốc chút nào, còn cực kỳ bảo vệ con.”
“Con xem lại con đi, nói đến Tiểu Phong thì vui vẻ như vậy, vậy mà nói không thích cậu ấy hả?”
Dư An An cũng không nhận ra giọng điệu lúc nãy của mình như thế nào, vừa hưng phấn vừa kích động, có lẽ chính cô cũng chưa từng nhận ra mình thích anh đến như vậy. Nhắc đến anh là cô có thể nói mãi không ngừng, tinh thần phấn chấn.
Cô trầm giọng lại, nghiêm túc nói: “Mẹ à, xin mẹ hãy tin tưởng phán đoán của con.”
“Đứa ngốc này, tình cảm xông lên não thì lý trí đều chạy hết.”
“Đâu có đâu ạ, lý trí của con vẫn còn đây mà.”
Đột nhiên có một cánh tay quàng lên trên eo cô, Dư An An quay đầu lại thì nhìn thấy Tiểu Phong sắc mặt tái nhợt ôm lấy cô.
Tiểu Phong ghé sát bên tai cô, dùng giọng nói yếu ớt nói: “Nhớ em.”
Dư An An mím môi, cuối cùng nở một nụ cười về phía anh.
Người bên kia đầu điện thoại mở miệng: “Con tự mình suy nghĩ kỹ lại, đừng để cho bản thân hối hận. Tình cảm không phải trò đùa, dễ bắt đầu nhưng khó rút lại.”
“Vâng, con hiểu.”
Cúp điện thoại, hai tay của Tiểu Phong hoàn toàn quấn trên eo cô, anh đặt cằm trên đỉnh đầu cô, buồn bã nói: “An An, mẹ nói thì phải nghe, nhưng cũng không được nghe hoàn toàn.”
Dư An An đơ ra, cô quay đầu nhìn anh: “Có ý gì?”
“Ví dụ như chuyện tình cảm của hai người chúng ta.”
“Hừ, anh nghe lén?”
“Không có, anh nói rồi, anh không phải đồ ngốc, anh biết phân biệt, cũng biết phân tích. Dì không tin anh, cũng lo lắng cho em, đây là đúng, ai kêu anh hoàn cảnh không rõ ràng chứ.”
“Đương nhiên rồi, như nhặt được người hoang dã ý.”
Tiểu Phong hơi cong khóe miệng lên, anh xoay người cô qua đối diện với bản thân.
“An An, An An của anh, thật ra, em mới ngốc ấy.” Lòng bàn tay mang theo vết chai sạn ôm lấy hai bên má của cô, anh cúi người, hôn cô.
Môi anh rất lạnh, hôn có chút ẩm ướt, hơi thở lại nóng rực như cũ. Hai cánh môi dán sát vào nhau, cẩn thận như thế.
Anh hôn rất dịu dàng, quá thâm tình, thậm chí dịu dàng đến mức có chút run rẩy.
Cái hôn vẫn mới lạ như cũ, nóng rực như cũ. Đầu lưỡi tách hai cánh môi mím chặt của cô ra, đi sâu vào bên trong hàm răng, quấn lấy cái lưỡi của cô.
Cô như nghe thấy tiếng đập thình thịch của trái tim mình, vừa mạnh mẽ lại rất hoảng loạn.
Nhưng vì anh dịu dàng nên dần xoa dịu sự hoảng loạn của cô. Nhưng cô cũng không thấy thoải mái chút nào, thậm chí còn rất đau, đau vì anh cẩn thận như thế, đau vì sự lo lắng và cả tình cảm của anh.
Trán anh còn lớp mồ hôi mỏng, cô cố chống đỡ cơ thể hơi run lên của mình, vỗ vào bàn tay trên má cũng đang run lên, nhưng trên môi lại vẫn dịu dàng giống như làn gió nhẹ giữa đêm hè, mềm mại như thế.
“An An.” Anh thả cô ra, dịu dàng gọi tên cô.
Cô rũ mắt xuống rồi lại nhìn về phía anh, ánh mắt của anh quá dịu dàng, trong đôi mắt đen nhánh chứa đầy tình cảm dày đặc.
Cô nhẹ nhàng nâng tay lên, lau cái trán cho anh: “Còn đau không?”
“Hôn em sẽ không đau nữa.”
Dư An An mím môi, muốn nói anh ngốc, nhưng rồi cô lại cảm thấy, anh rõ ràng đang tài lanh, giả ngu, đối với cô thì giả vờ ngoan ngoan chứ thực chất chính là một con sói đuôi to.
Tiểu Phong nắm lấy tay cô, hôn lên đầu ngón tay của cô. Từng nụ hôn nhỏ vụn rải rác như có một dòng điện di chuyển từ đầu ngón tay đến quanh thân, khiến cô không nhịn được mà khẽ run rẩy.
Cô đột nhiên rút tay ra, anh lại ôm lấy mặt cô, môi ghé sát lên môi cô thêm lần nữa.
Anh hôn có chút vội vàng, có chút khát vọng, muốn tìm kiếm càng nhiều hơn. Anh cảm thấy quanh thân như sắp bốc cháy, mà An An có thể dập tắt ngọn lửa cho anh, anh muốn ôm lấy cô hòa vào cơ thể mình. Cái khát vọng mãnh liệt lại gấp gáp này đã càng ngày không thể khống chế thêm được rồi.
Dư An An không ngờ lần này không còn sự dịu dàng như lần trước nữa. Trên môi có hơi đau, mà tay anh thì đã đi vào trong vạt áo của cô, chạm lên da thịt bên eo cô, bắt đầu vòng tuần hoàn của bản năng muốn càng nhiều hơn.
Cô bị hơi thở cực nóng của anh thiêu đốt đến ngây ngất, cô quên mất cả việc tránh thoát. Ngực chợt lạnh, một bàn tay to lớn đang nắm lấy nơi ấy. Toàn thân cô cứng lại, vội vàng đè tay anh lại.
“Không được.” Cô từ chối, giọng nói đã mềm yếu hơn.
Trán chạm chán, anh nói: “An An, em cũng thích anh mà đúng không?”
“Thích cũng không thể làm như vậy.” Cô đẩy anh ra, còn hung dữ trợn mắt nhìn anh một cái.
Tuy rằng trừng anh, nhưng hai má cô lại đỏ bừng. Cô cũng biết xấu hổ. Tiểu Phong cười nói: “Vậy là có thích anh đúng không?”
Anh còn đang bối rối ở chỗ này, trong lòng anh, không có chuyện gì có thể quan trọng hơn chuyện này.
“Tiểu Phong, em thích anh, có lẽ không khác mấy so với cái thích của anh. Nhưng anh phải đồng ý với em một chuyện, thì em sẽ thích anh.”
“Em nói đi, chỉ cần là em nói, cái gì anh cũng đồng ý.”
“Không được đi nhảy bungee nữa. Em không thể mỗi ngày đều dẫn theo anh bên cạnh để quan sát được.”
“An An.” Anh hiểu nỗi lo lắng của cô dành cho mình, nhưng đây mới chỉ là trước mắt thôi. Đây cũng là cách có tác dụng nhất lúc này, nếu từ bỏ, vậy đến khi nào anh mới có thể nhớ lại được chứ.
“Có đồng ý không hả?” Thấy anh im lặng suy nghĩ, cô đã biết anh đang nghĩ gì.
“Nếu anh không nhớ gì hết liệu em có chăm sóc anh cả đời không?”
Dư An An gật đầu: “Có, em sẽ chăm sóc cho anh cả đời.”
Ánh mắt thâm trầm của Tiểu Phong dần cong lên, lộ ra nụ cười mấy ngày nay cô chưa được nhìn thấy: “Anh hứa với em, anh sẽ không đi nhảy bungee nữa.”
Chương 34
Edit: Dứa đại ca
“Đàn ông nói thì phải giữ lời, nếu anh gạt em, em sẽ đuổi anh ra khỏi nhà.”
“Sẽ không đâu, sẽ không đâu. Anh đã đồng ý với em rồi. An An, em cũng thích anh, anh rất vui.” Tiểu Phong nói, anh bế cô lên rồi quay vòng vòng trong phòng.
Sau khi xoay mấy vòng, thể lực có hơi yếu dần, anh ném cô lên giường, sau đó mình thì như con bạch tuộc quấn trên người cô.
Dư An An thở dài một tiếng, cô liếc mắt nhìn về phía mái tóc cụt ngủn của anh rồi trợn trắng mắt. Chuyện ở núi Lĩnh Sơn thật sự rất quan trọng đối với cô, Tiểu Phong cũng trở thành một phần trong mạng sống mà cô không thể vứt bỏ được.
Cho nên, thích thì cứ thích đi, ai kêu cô thật sự thích đồ ngốc này chứ, chỉ biết trách mình thôi.
“An An, anh có nặng không, có đè em đau không?” Tất cả trọng lượng của Tiểu Phong đều đè trên người cô, anh đẩy đẩy cơ thể như muốn bớt đi cảm giác khô nóng.
“Nặng, mau xuống đi.” Má cô hơi nóng lên, có thể do cảm nhận được nhiệt độ bên má, cho dù cô có trái tim cứng rắn đi nữa thì cũng không thể chịu đựng được việc xấu hổ này.(App TYT)
Tiểu Phong ừm một tiếng, anh xoay người một cái lăn từ trên người cô xuống. Sau đó nhân cơ hội kéo Dư An An đang từ nằm thẳng biến thành tư thế nằm cong người, hơn nữa còn ghé lên người anh.
Cô chống người dậy, duỗi tay nhéo vành tai của anh: “Lại bắt đầu vênh váo rồi đấy.”
“An An, An An, An An của anh, em là của anh.”
“Vâng vâng vâng, em là của anh, nhớ kỹ, anh cũng là của em. Nếu anh dám nuốt lời, bà đây sẽ không để anh yên đâu.”
Dư An An nói xong rồi lấy điện thoại từ cạnh giường qua, đập anh một cái: “Nói, anh là của em.”
“Anh là của An An.” Đuôi lông mày của Tiểu Phong hếch lên, cảm xúc hưng phấn lộ hết ra ngoài, tuy sắc mặt còn hơi tái nhợt nhưng sự vui vẻ lại tràn đầy khắp khuôn mặt. Hạnh phúc, chính là như thế.
“Tiếp tục nói, anh là của Dư An An, nếu sau này anh đối xử với em không tốt, em sẽ đuổi anh ra khỏi cửa.”
Tiểu Phong lập tức nói lại: “Anh là của Dư An An, An An cũng là của anh, nếu anh đối xử với An An không tốt sẽ bị đuổi ra khỏi cửa. Sao anh có thể đối xử với An An không tốt được chứ, anh thích An An nhất mà.”
Anh nói xong thì kéo cô vào trong ngực, hai người đối diện với máy ảnh, Tiểu Phong hôn mạnh một cái lên trán cô: “Anh thích An An rất lâu rồi, hôm nay An An cuối cùng cũng đồng ý nói thích anh. Anh rất vui.” Anh nói xong còn hỏi cô: “Cái này là để ghi chép lại à?”
“Đúng vậy, là bản ghi chép câu chuyện của chúng ta.” Cô nói.
Tiểu Phong nhìn màn hình, trên màn hình có hai người đều đang nở nụ cười, anh nói: “Anh thích An An, anh thích An An, anh thích Dư An An. Anh là của An An, anh là của Dư An An. An An nói em ấy thích anh, An An cuối cùng cũng thích anh rồi…”
Nhìn Tiểu Phong trên màn hình cười ngây ngô, trái tim cô như bừng sáng. Dư An An kéo mặt anh qua, hôn một cái lên má anh: “Đây là khen thưởng, phải ngoan ngoãn nghe lời đó.”
“An An, anh muốn được khen thưởng nữa.” Tiểu Phong nói, chu miệng lên thò qua muốn hôn hôn.
“Mơ đẹp đấy, không hôn.” Dư An An đẩy anh đi.
“Hôn một chút đi, An An hôn một chút thôi.”
“Không hôn.”
“Hôn một chút thôi.”
“Không hôn.” Tiểu Phong ném điện thoại qua một bên, cơ thể nhào lên.
Cơ thể khổng lồ như động vật của Tiểu Phong khiến cô có chút khó đỡ, cô duỗi tay đẩy anh, anh lại lấn lên phía trước. Cuối cùng vẫn bị anh hôn, hôn đến mức mơ mơ màng màng. Trong không khí còn lưu lại tiếng thở dốc và cả hơi thở ngọt ngào.
Nói ra hết, cũng nói rõ hết mọi chuyện, trái tim chớp mắt sáng rực. Cô chỉ hy vọng Tiểu Phong có thể sống tốt, khỏe mạnh bình an, vậy đã đủ rồi. Còn về phần trí nhớ, quan tâm hắn nhớ ra hay không làm gì, nhớ không ra thì nhớ không ra thôi, mặc kệ nó, sống tốt qua một ngày thì một ngày.
Nhưng cô hy vọng, nếu có một ngày Tiểu Phong khôi phục trí nhớ, hy vọng anh vẫn có thể đối xử với cô tốt như vậy.
Nếu anh dám đối xử với cô không tốt, Dư An An nắm nắm tay lại, đấm một phát thật mạnh lên bả vai của Tiểu Phong. Tiểu Phong còn đang cười ngu ngơ đột nhiên bị đấm một cái, có chút khó hiểu.
“An An, em đánh anh làm gì?”
“Nếu sau này anh đối xử với em không tốt, em gặp anh một lần sẽ đánh anh một lần. Nhớ đó.”
Tiểu Phong cầm điện thoại, video vẫn đang quay, vừa rồi cái hôn ngại ngùng kia cũng đều ghi cả âm thanh vào. Tiểu Phong nói về phía màn hình: “Nếu sau nay anh đối xử với An An không tốt, An An gặp một lần sẽ đánh anh một lần. Đây là chứng cứ.”
Dư An An nhìn màn hình, chỉ vào Tiểu Phong: “Đây là do anh nói đấy nhé.”
Tiểu Phong gật mạnh đầu một cái, sau đó chợt hôn một cái lên môi cô. Dư An An cắn răng, cái tên này mãi không thôi.
Tuy Tiểu Phong đau đầu nhưng tâm trạng lại không tệ. Chỉ cần hơi giảm bớt chút thì sẽ vây quanh bên cạnh cô, gọi An An, An An không thôi. Hoặc có lúc sẽ bất ngờ hôn trộm cô một cái.
Dư An An cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của Tiểu Phong, thật sự là quá đáng yêu.
Hai người cùng nhau vây lại trong bếp nấu bữa tối, Tiểu Phong cướp việc đòi làm, cô đành đứng bên cạnh nhìn anh. Trong nhà có một người đàn ông cao lớn đẹp trai như vậy, đôi khi sẽ lộ ra bắp tay lớn kia, cơ bụng tám múi cho cô nhìn.
Cô có ý xấu vươn tay ra, chọc chọc trên cơ bụng của anh.
“An An, em thích cái này à?” Tiểu Phong thấy cô có vẻ rất thích cơ bụng của mình, thỉnh thoảng sẽ liếc mắt nhìn một cái, đôi khi sẽ chọc một chút.
“Nhàn rỗi thì nhàn rỗi, không có việc gì thì luyện tập chút đi, nếu không khối cơ bụng tám múi này sẽ biến thành một múi đó, xấu chết.”
“Vậy ăn cơm xong sẽ luyện tập.”
“Có thời gian em sẽ dẫn anh đi leo núi. Em là hội viên trong câu lạc bộ leo núi đó, anh Triệu mà anh đã gặp chính là đội trưởng, về mặt này rất lợi hại.”
“Được, chúng ta cùng nhau đi.”
Tuy Tiểu Phong mới đến thành phố không được bao lâu nhưng tay nghề nấu nướng cũng có chút tiến bộ. Dư An An uống canh do anh làm, mùi vị đúng là không tệ, món súp lơ xanh xào với tôm bóc vỏ đặt trên bàn cũng rất lịch sự, màu sắc kết hợp không tệ. “Anh học khi nào vậy?”
“Ở công viên anh có quen một chú này, là chú ấy dạy cho anh.”
“Ồ, ở công viên còn quen một chú à, còn có thể học mấy cái này, cũng không tệ đấy chứ.”
“Nhà chú ấy có một con chó Husky, rất đần.”
“Husky nào cũng chỉ có vẻ ngoài, Husky bây giờ đều chỉ biết giả vờ đáng yêu với đùa nghịch. Anh rất giống Husky đấy, cơ thể thì lớn, thích tỏ ra đáng yêu, làm nũng.”
Tiểu Phong bị An An nói như thế cũng có chút xấu hổ: “An An, anh chỉ làm như thế với em thôi.”
“Vâng vâng vâng, lại tỏ ra đáng yêu cho em nhìn cái nào.”
Giả vờ đáng yêu thôi mà, Tiểu Phong đứng thẳng người lên phía trước, ôm lấy mặt cô, đột nhiên hôn lên một cái.
***
Hôm qua nghỉ không lý do nên cô đến tìm Mật Tư Vương để giải thích, Mật Tư Vương không nói gì mà kêu cô chuẩn bị bản thảo về những ngày cô rơi xuống núi Lĩnh An.
Hai ngày nay Mạnh Lâm cũng không đến nữa, bị người ta chế giễu nào còn mặt mũi mà đến nữa chứ.
Buổi chiều, người vào cửa có một đôi vợ chồng nhìn có lẽ hơn năm mười tuổi, ăn mặc bình thường. Dư An An nghe quầy lễ tân hỏi chuyện nên nhìn qua rồi vội vàng giấu đầu đi. Đây là bố mẹ của Từ Nham, cô đã nhìn qua ảnh chụp của bọn họ.
Hứa Hoan Hoan dẫn hai người đến văn phòng, Dư An An vội vàng chạy qua, kéo lấy tay của Hứa Hoan Hoan: “Nào nào, đến xem náo nhiệt thôi.”
Bên trong lập tức vang lên tiếng vỗ bàn cái rầm một cái, sau đó người đàn ông lớn tuổi kia cực kỳ tự tin và giận dữ mở miệng: “Từ Nham, mày nên giải thích thế nào cho bố đây.”
Từ Nham vẻ mặt ngơ ngác: “Bố, sao vậy ạ? Sao ngài và mẹ lại đột nhiên đến Tân Ninh thế.”
“Mày ngoan ngoãn giải thích cho bố biết.”
Sau đó Từ Nham cầm điện thoại ra rồi nhìn thoáng qua, anh ta cũng đần người ra. Người đàn ông trên ảnh chụp đúng là anh ta, nhưng người phụ nữ bên cạnh là ai chứ.
“Bố, con không quen người này.”
“Không quen, hay lắm thằng nhóc nhà mày, còn giả vờ ngu ngô với bố. Chẳng trách mày lại thăng tiến nhanh ở công ty như vậy, hóa ra là làm chuyện thô bỉ như này. Từ Nham, mặt mũi tổ tông của nhà họ Từ đều bị mày làm mất sạch rồi.”
“Bố à, con thật sự không biết người kia là ai mà.”
“Mày tìm phụ nữ bố mẹ không quan tân, mày cũng đến lúc nên tìm bạn gái rồi. Nhưng ở bên một bà già như thế, mày nhìn tuổi tác người phụ nữ đó đi, hơn bốn mươi, mày thật sự muốn chọc bố tức chết mà.”
Từ Nham cố gắng giải thích: “Bố à, bố nhất định là bị người ta lừa rồi, con thật sự không biết người này mà. Hơn nữa, con ở công ty thăng tiến nhanh như vậy đều là dựa vào sự cố gắng của con, con tăng ca thức đêm để tranh giành được, hoàn toàn không liên quan đến mấy cái này.”
“Vậy tấm ảnh đó là sao?”
“Hiện tại máy tính có kỹ thuật chỉnh sửa cực kỳ cao, hình ảnh được cắt ghép như vậy Dư An An hiểu rất rõ. Bọn con chia tay, cô ấy không cam lòng, muốn cứu vãn nhưng con không đồng ý, cho nên cô ấy mới làm ra chuyện như thế.”
Tuy rằng Dư An An chưa từng nhìn thấy bố mẹ của Từ Nham nhưng điện thoại cũng đã gọi qua rồi, quan hệ bạn bè nam nữ cũng đã làm rõ, cho nên người lớn hai nhà cũng đều biết chuyện của bọn họ.
Bố Từ nghe vậy thì nghĩ, có lẽ đúng là hiểu lầm rồi.
Hứa Hoan Hoan nhìn về phía Dư An An: “Đúng là do cậu làm.”
Dư An An nhún vai: “Tuy rằng không gây nên chuyện ầm ĩ to lớn gì nhưng để bọn họ mệt mỏi chút cũng tốt. Ai kêu Từ Nham ngu dốt đó kể chuyện tớ với Tiểu Phong ở bên nhau cho mẹ tớ biết cơ chứ, hại tớ bị mẹ hung dữ chạy đến chất vấn tớ.”
“Tiếc là cứ như thế cũng không giải quyết được gì.” Hứa Hoan Hoan cảm thấy đáng tiếc. Từ Nham đúng là đồ khốn, ra vẻ đứng đắn, thật kinh tởm.
Dư An An bĩu môi: “Không sao hết, tương lai còn dài mà.”
Cô quay lại chỗ mình ngồi xuống, tiếp tục viết nốt bản thảo. Một lúc sau, cửa văn phòng của Từ Nham được đẩy ra, ba người cùng nhau đi ra ngoài. Đi đến cửa thì gặp được người phụ nữ hơn bốn mươi chăm sóc da dẻ cẩn thận, ăn mặc nghiêm túc đang đi đến gần. Ngay lúc hai ông bà nhìn thấy người đó đều sửng sốt.
Bố Từ tức giận đến mức hai tay đều run lên, ông ta quay đầu tát chát một cái vào mặt của Từ Nham.
Bạn cần đăng nhập để bình luận