Nhà Giàu Nhất Tìm Thân: Ta Phản Thu Cấu Mẹ Ruột Chục Tỷ Xí Nghiệp
Chương 58: Người tốt có hảo báo, Lâm gia đám người kinh hỉ!
**Chương 58: Người tốt có hảo báo, người nhà họ Lâm kinh hỉ!**
Chu Hoa năm nay 56 tuổi.
Hơn 20 năm trước, ông thành lập Thiên Lực Tập Đoàn. Tập đoàn đã trải qua 20 năm phát triển, đến nay đạt quy mô trăm tỷ.
Đây là một doanh nghiệp quốc tế phát triển toàn diện chuỗi ngành nghề từ chiên rán mỡ, hóa đá, vật liệu mới polyester đến dệt may.
Người ngoài nhìn vào Thiên Lực vô cùng phong quang.
Nhưng không ai hay, 5 năm trước, Thiên Lực từng trải qua một cuộc khủng hoảng tài chính nghiêm trọng, suýt dẫn đến tập đoàn sụp đổ.
Về sau, nhờ sự giới thiệu của Vương Tổng bên Vạn Đạt, Chu Hoa quen biết một vị đại lão siêu cấp thần bí.
Vị đại lão này chính là Tần Uyên.
Cuối cùng, Tần Uyên đầu tư 10 tỷ, nhập cổ phần Thiên Lực Tập Đoàn, giúp Thiên Lực Tập Đoàn giải quyết khủng hoảng tài chính.
Đồng thời, trong mấy năm sau đó, Tần Uyên vận dụng mạng lưới quan hệ lớn mạnh ở hải ngoại, giúp Thiên Lực Tập Đoàn phát triển, lớn mạnh!
Từ đó, Chu Hoa luôn tự nhận mình thuộc "Úy Lam hệ".
Thế nào là Úy Lam hệ?
Chính là chỉ những tập đoàn, xí nghiệp bên ngoài ngân sách của Úy Lam hội, hoặc là những tập đoàn, xí nghiệp được nắm giữ cổ phần một cách kín đáo.
Bọn họ đều có một ông chủ đứng sau - Tần Uyên!
Giờ khắc này, Chu Hoa đặc biệt kích động.
Nửa tiếng trước, ông còn đang ở sân golf, tiếp đãi mấy vị đại lão chơi bóng.
Vậy mà một giây sau nhận được điện thoại của Tần Uyên, Chu Hoa không nói hai lời, bỏ lại khách khứa, phi thẳng đến bệnh viện số hai của thành phố.
Lúc này, biểu cảm của Chu Hoa rất kích động.
"Ấy?"
"Đây chẳng phải là thủ phủ Tô Thành của chúng ta, Chu Hoa Chu tiên sinh sao?"
Có người nhận ra thân phận của Chu Hoa, kinh ngạc nhìn vị tỷ phú giàu nhất Tô Thành này, vội vã chạy tới phòng ICU.
Rất nhanh, Chu Hoa đuổi tới bên ngoài phòng bệnh ICU, đồng thời nhìn thấy Tần Uyên đang ngồi trên hành lang.
Ánh mắt của ông, bỗng dưng nhòe đi.
Ba năm rồi không gặp Tần tiên sinh!
Chu Hoa cảm khái vạn phần, sau một khắc cung kính đi lên trước, hơi khom người: "Tần tiên sinh."
Mặc dù, người đàn ông trước mặt, tuổi chừng ba mươi.
Mà ông, đã ngoài năm mươi tuổi.
Nhưng giờ khắc này, Chu Hoa vẫn dùng thần sắc cung kính nhất, đối đãi Tần Uyên.
"Đến rồi."
Tần Uyên gật đầu với ông, nói thẳng vào vấn đề: "Trong phòng ICU kia là bằng hữu của ta, ngươi đi hỏi thăm tình hình, an bài bác sĩ và phòng bệnh tốt nhất."
"Vâng."
Chu Hoa lại lần nữa khom người, nghiêm nghị đáp một tiếng, sau đó mới đứng dậy đi ra ngoài.
"Ca!"
Khương Hiểu ở một bên chú ý tới tình hình bên này, hiếu kỳ đi tới nói: "Người kia là ai vậy?"
"Một người bạn của ta."
Tần Uyên mỉm cười.
Sau đó hướng Lâm Tiểu Nhị cùng người nhà nàng đi đến.
"Tiểu Nhị."
Tần Uyên chào hỏi.
"Tần đại ca."
Lâm Tiểu Nhị hai mắt đỏ bừng, thần sắc có chút mờ mịt, một hồi lâu mới phản ứng lại được, có chút áy náy nói: "Tần đại ca, làm lỡ thời gian của ngươi rồi, hay là ngươi mang Tiểu Hiểu về trước đi."
"Tiểu Nhị, ta phải ở cùng ngươi!"
Khương Hiểu lập tức tiến lên trước, trịnh trọng nói.
"Tiểu Nhị, ngươi không cần lo lắng."
Tần Uyên gật đầu, nói: "Ta đã bảo người đi an bài bác sĩ tốt nhất rồi, tin tưởng bá phụ sẽ không sao."
"Vị này là..."
Tần Uyên lên tiếng, gây chú ý cho mẹ Lâm Tiểu Nhị, bà hiếu kỳ liếc mắt nhìn Tiểu Nhị, nghi hoặc không thôi.
"Mẹ, đây là anh trai ruột của Tiểu Hiểu!"
Tần Uyên vội vàng chào hỏi: "A di mạnh khỏe."
"Tiểu tử, chào cháu." Lâm mẫu có chút nghi hoặc nhìn Tần Uyên.
Lâm Tiểu Nhị đơn giản đem chuyện Khương Hiểu tìm lại được mẹ ruột cùng anh trai ruột của mình, kể lại cho mẹ nghe.
Nghe vậy, Lâm mẫu cũng có chút kích động, mừng thay cho Khương Hiểu: "Tiểu Hiểu, chúc mừng cháu nhé."
"Cảm ơn bá mẫu."
Khương Hiểu nghẹn ngào nói.
Nàng nhớ lại những năm đầu mới tới Tô Thành, thường xuyên được Tiểu Nhị rủ đến Lâm Gia ăn cơm ké.
Mà Lâm mẫu và Lâm phụ, đều luôn tươi cười từ tường, thiện ý, nhiệt tình tiếp đãi nàng.
Khiến Khương Hiểu cảm nhận được tình thân không giống trước đây.
Cho nên trong lòng nàng, cũng coi Lâm phụ, Lâm mẫu như trưởng bối của mình mà đối đãi.
Đúng lúc này, Tần Uyên vừa chuẩn bị nói gì đó.
Chỉ thấy mấy người đi tới, có nam có nữ, người lớn tuổi thì chừng bốn năm mươi, người nhỏ tuổi nhất thì cũng trạc tuổi Lâm Tiểu Nhị.
"Chị dâu, anh con không sao chứ?"
Một người đàn ông trung niên đi tới, lo lắng hỏi.
Người này chính là chú của Lâm Tiểu Nhị, Lâm Viễn.
"May mà cứu giúp kịp thời, không sao rồi." Lâm mẫu nhẹ nhàng nức nở nói.
"Thím, con vừa ở viện bộ hỏi thăm, phòng chăm sóc đặc biệt không còn, bệnh viện bên kia đã sắp xếp phòng bệnh thường..."
Một thanh niên khác trạc tuổi Lâm Tiểu Nhị, ôn tồn lễ độ nói, đồng thời trịnh trọng tiếp lời: "Mặt khác, thím không cần lo lắng về tiền viện phí và tiền phẫu thuật, bên con tạm thời chi trước."
Nói xong, Lâm Tiểu Kiệt đưa cho Lâm mẫu một tấm thẻ ngân hàng.
"Anh!"
Lâm Tiểu Nhị kinh hô, kích động nói: "Đây là tiền kết hôn mua nhà của anh mà!"
"Không sao đâu."
Lâm Tiểu Kiệt hướng người phụ nữ bên cạnh cười ôn nhu, nói: "Chị dâu của con rất hiểu chuyện. Bác cả con đã nhập viện rồi, tính mạng quan trọng hơn, nhà các con đang cần tiền gấp, con vừa hay có, vậy thì con cho mượn trước vậy."
"Đúng vậy, Tiểu Nhị, cầm lấy đi."
Người phụ nữ bên cạnh Lâm Tiểu Kiệt, dịu dàng nói.
"Anh, chị dâu, cảm ơn hai người!"
Lâm Tiểu Nhị hai mắt đỏ hoe, vô cùng xúc động.
"Vị này là..."
Lúc này, cả nhà Lâm Tiểu Kiệt, cũng chú ý tới Khương Hiểu và Tần Uyên.
Lâm Tiểu Nhị vội vàng giới thiệu qua.
Tần Uyên và Khương Hiểu, bèn chào hỏi chú thím của Lâm Tiểu Nhị.
Trong đó, Tần Uyên chăm chú nhìn cả gia đình này.
Trong lòng có chút thổn thức.
Không ngờ rằng, có thể được chứng kiến cảnh tượng ấm áp tình thân như vậy.
So sánh với thái độ của người nhà họ Khương đối với em gái lúc trước, Tần Uyên cảm thấy thật khác biệt.
"Người nhà Lâm Dương, có thể chuyển bệnh nhân sang phòng bệnh thường rồi."
Lúc này, bác sĩ đi tới thông báo.
Cả nhà Lâm Tiểu Nhị vội vàng đi theo.
"Bác sĩ, bây giờ còn phòng chăm sóc đặc biệt không? Chúng tôi muốn bệnh nhân được chăm sóc tốt nhất."
Lâm Tiểu Nhị kích động hỏi.
"Hiện tại thì không còn."
Vị bác sĩ kia không do dự, lắc đầu nói: "Gần đây giường bệnh của bệnh viện rất khan hiếm, các người có được giường bệnh nằm là tốt lắm rồi."
"Nhưng mà..."
Lâm Tiểu Nhị không yên tâm về cha mình, nhưng cuối cùng đành bất đắc dĩ cắn môi, quay lại thương lượng với người nhà: "Mẹ, chúng ta đưa cha sang phòng bệnh thường trước vậy."
"Haiz, cũng chỉ đành vậy thôi."
Lâm mẫu gật đầu.
Thấy người nhà họ Lâm chuẩn bị đưa cha của Lâm Tiểu Nhị đi, Tần Uyên đúng lúc đứng ra, nói với mẹ Lâm Tiểu Nhị: "A di, chờ một chút."
"Là Tần tiên sinh, có chuyện gì không?"
Lâm mẫu vẫn còn nhớ rõ Tần Uyên, lúc này khách khí nói.
"Là như thế này, con vừa nhờ bạn bè hỏi thăm chuyện giường bệnh, chắc cũng sắp có tin tức rồi."
Tần Uyên giải thích.
"Vậy sao, Tần tiên sinh, đa tạ ngài."
Lâm mẫu lập tức có chút cảm động, nhưng rồi cười khổ nói: "Nhưng ngài cũng nghe rồi đấy, hiện tại bệnh viện không còn dư phòng chăm sóc đặc biệt nào cả."
"Tần đại ca, cảm ơn anh!"
Lâm Tiểu Nhị cũng vô cùng cảm kích nói.
"Ca..."
Khương Hiểu đi tới, vừa định nói gì đó.
Chỉ thấy lúc này, hành lang có tiếng bước chân dồn dập truyền đến.
Chu Hoa đi trước nhất, theo sau là mười bác sĩ mặc áo blouse trắng.
Vị bác sĩ trực phòng ICU vừa nãy quay đầu nhìn thoáng qua, trong nháy mắt sợ hãi ngã nhào xuống đất.
"Trương viện trưởng, Thẩm phó viện trưởng, Hà giáo sư! Trần Giáo Thụ!"
Trong khoảnh khắc, nàng kinh ngạc đến ngây người, nhìn đám lãnh đạo cấp cao của bệnh viện, tập thể xuất hiện tại bên ngoài phòng bệnh ICU.
Giống như nàng đang kinh sợ.
Còn có cả anh họ của Lâm Tiểu Nhị, Lâm Tiểu Kiệt cùng vợ sắp cưới.
"Tiểu Kiệt, kia... Kia không phải là chủ tịch sao?"
Lâm Tiểu Kiệt và vị hôn thê Lý Mạn đều đang làm việc tại cùng một doanh nghiệp, lúc này nhìn thấy chủ tịch tập đoàn, xuất hiện ở trước mắt, không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Nhưng một giây sau, cặp đôi, triệt để ngây ra như phỗng.
Chỉ thấy chủ tịch tập đoàn bọn họ, tỷ phú giàu nhất Tô Thành, Chu Hoa Chu tiên sinh, bước nhanh đi đến trước mặt người trẻ tuổi tên Tần Uyên kia, sau đó cúi đầu thi lễ, cung kính nói: "Tần tiên sinh, phòng chăm sóc đặc biệt VVIP bên này đã chuẩn bị xong."
"Vị này là Trương viện trưởng của bệnh viện số hai, còn có vị Hà giáo sư này, là chuyên gia tim mạch nội khoa hàng đầu cả nước, vừa hay đang họp ở Tô Thành, tôi đã mời ông ấy đến."
"Tần tiên sinh, ngài khỏe."
Trông thấy tỷ phú giàu nhất Tô Thành, Chu Hoa đối mặt với người trẻ tuổi trước mắt, lại cung kính như vậy.
Đám lãnh đạo cấp cao của bệnh viện số hai, toàn bộ sững sờ!
Đầu óc trống rỗng.
Chu Hoa là tỷ phú giàu nhất Tô Thành mà!
Ngay cả ông ấy còn cung kính với người trẻ tuổi trước mặt như vậy, vậy thân phận người này rốt cuộc lớn đến mức nào đây?
Nhất thời, đám người hít sâu một hơi, không nói hai lời tiến lên, hướng Tần Uyên trịnh trọng chào hỏi.
"Được."
Điều khiến cho mọi người trố mắt há mồm chính là, đối mặt với thái độ cung kính của Chu Hoa, Tần Uyên lại vô cùng lãnh đạm.
Hắn phất phất tay, nhàn nhạt nói: "Trước tiên đưa Lâm bá phụ chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt, mặt khác..."
Tần Uyên nhìn về phía vị chuyên gia tim mạch nội khoa hàng đầu cả nước kia, Hà giáo sư nói: "Hà giáo sư, vậy làm phiền ông rồi."
"Khách khí, khách khí."
Hà giáo sư mang danh là chuyên gia cao cấp nhất cả nước, nhưng giờ phút này, ở trước mặt tỷ phú giàu nhất Tô Thành, ông một chút kiêu ngạo cũng không dám giữ.
Chứ đừng nói, người thanh niên thần bí này, toàn thân toát ra một loại khí tràng cường đại, khiến cho ông không thể không cười theo.
Lúc này, Trương viện trưởng nghiêm mặt nói với các bác sĩ bên cạnh: "Lập tức sắp xếp ổn thỏa cho bệnh nhân."
Xung quanh, người nhà Lâm Tiểu Nhị, sớm đã nhìn đến ngây ngốc.
Lâm mẫu há hốc mồm, muốn nói gì đó, nhưng vừa nghĩ tới bốn chữ phòng chăm sóc đặc biệt này, nàng ngậm ngùi nuốt lại những lời định nói.
Chỉ có Lâm Tiểu Nhị, đột nhiên kích động nhìn về phía Khương Hiểu cùng Tần Uyên.
Nước mắt giàn giụa.
"Tiểu Hiểu, Tần đại ca..."
Lâm Tiểu Nhị còn chưa lên tiếng, liền thấy Khương Hiểu đi lên trước, mỉm cười ngăn bạn thân lại, trịnh trọng nói: "Tiểu Nhị, bá phụ sẽ không có chuyện gì đâu!"
"Ừm!"
Chừng mười phút đồng hồ sau.
Trong một căn phòng chăm sóc đặc biệt VVIP xa hoa.
Một đám chuyên gia cao cấp nhất của Tô Thành, thậm chí cả nước, vây quanh giường bệnh, Lâm Dương cha của Lâm Tiểu Nhị, triển khai một loạt thảo luận.
Cuối cùng xác định phương án phẫu thuật.
Hơn nữa, sau khi Tần Uyên lên tiếng, Chu Hoa chỉ một ánh mắt ra hiệu, Hà giáo sư đã liên hệ đến các chuyên gia nội khoa cao cấp nhất cả nước, chuyên gia gây mê cùng hộ lý hàng đầu.
Bọn họ sẽ tổ chức một buổi hội chẩn chuyên gia, đảm bảo toàn bộ quá trình phẫu thuật của Lâm phụ diễn ra an toàn ổn định, còn có cả vấn đề phục hồi sau phẫu thuật nữa!
Đợi đến khi một đám bác sĩ, cùng những người lãnh đạo bệnh viện với nụ cười nịnh bợ trên mặt rời đi.
Người nhà họ Lâm ngây ngốc nhìn căn phòng chăm sóc đặc biệt VVIP rộng lớn một trăm năm mươi mét vuông, thậm chí còn trang bị cả hai phòng nghỉ, để cung cấp cho nhân viên đi cùng nghỉ ngơi cùng phòng tắm rửa, toàn bộ lâm vào chấn động và mờ mịt.
"Tiểu Nhị... vị bằng hữu này của con, rốt cuộc là có lai lịch gì vậy?"
Chú của Lâm Tiểu Nhị, Lâm Viễn líu lưỡi hỏi.
Lâm Tiểu Nhị xúc động đến không nói nên lời.
Chỉ là nhìn Tần Uyên bằng ánh mắt, tràn đầy cảm kích.
Mà Tần Uyên, thì hướng cô gái này mỉm cười: "Tiểu Nhị, ngươi và Tiểu Hiểu là bạn tốt, như vậy chuyện của ngươi, chính là chuyện của ta."
Nói xong, Tần Uyên lại nhìn về phía mẹ Lâm Tiểu Nhị, mỉm cười nói: "A di, ngài không cần lo lắng, bệnh viện bên này con đã dặn dò kỹ, tuyệt đối sẽ chăm sóc tốt cho thúc thúc!"
"Cảm ơn... cảm ơn cháu."
Lâm mẫu cũng là cảm động đến nói năng lộn xộn, nước mắt chảy dài.
Tiếp đó, Tần Uyên quét mắt mọi người.
Đặc biệt là anh họ Lâm Tiểu Nhị, Lâm Tiểu Kiệt.
Thấy hắn nhìn Chu Hoa bằng ánh mắt, tràn đầy kinh ngạc, Tần Uyên hơi ngạc nhiên, sau đó chỉ vào Chu Hoa, hỏi Lâm Tiểu Kiệt: "Ngươi quen ông ấy à?"
Nghe được Tần Uyên nói vậy, Lâm Tiểu Kiệt đột nhiên như bị sét đánh.
Kịp phản ứng sau, Lâm Tiểu Kiệt sắc mặt đỏ bừng, dưới ánh mắt kinh sợ của cha mẹ, Lâm Tiểu Kiệt lấy hết dũng khí, nói: "Chủ tịch, ngài khỏe."
"A?"
Lúc này, không chỉ có Tần Uyên ngạc nhiên, Chu Hoa cũng ngạc nhiên.
"Ngươi là nhân viên công ty ta à?"
Ở trước mặt Tần Uyên, Chu Hoa không dám làm ra vẻ, lập tức cười khách sáo hỏi.
"Vâng, đúng vậy ạ."
Lâm Tiểu Kiệt đầu óc trống rỗng, chỉ là nắm lấy tay vị hôn thê, run giọng nói: "Con làm việc tại phòng thị trường của tập đoàn, còn có vị này, là vị hôn thê của con Lý Mạn, làm việc ở Bộ Hậu cần của tập đoàn."
Giờ khắc này, Lâm Tiểu Kiệt, trong lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi lạnh, rất căng thẳng.
Vị hôn thê Lý Mạn, cũng run rẩy cả người.
Bọn họ từ lúc nào, có thể cùng chủ tịch nói chuyện được chứ!
Phải biết, chủ tịch là tỷ phú giàu nhất Tô Thành mà!
Mà cha Lâm Tiểu Kiệt, Lâm Viễn, nghe được vị này lại là đại lão bản công ty của con trai mình, lập tức cũng luống cuống.
"Ra là vậy."
Chu Hoa nghe vậy, gật gật đầu.
Sau đó đôi mắt mang theo một phần ý dò hỏi, nhìn về phía Tần Uyên.
Tần Uyên thản nhiên đáp một tiếng: "Bọn họ là bằng hữu của ta."
Chỉ là một câu nói!
Chu Hoa nghiêm mặt lại, một giây sau mang theo vài phần thân thiết, hướng Lâm Tiểu Kiệt cùng Lý Mạn cười nói: "Đều là những đứa trẻ tốt."
Sau đó, ở trước mặt tất cả mọi người, Chu Hoa cười tủm tỉm nói: "Tiểu Kiệt, không chê, về sau ở chốn riêng tư, cứ gọi ta một tiếng Chu thúc là được."
"Tiểu Kiệt và Lý Mạn tâm địa đều rất thiện lương, phẩm hạnh đoan chính, ta rất lâu rồi không gặp, những người trẻ tuổi như vậy."
Ngay lúc này, Tần Uyên lại thản nhiên nói thêm một câu.
"Vậy thì tốt quá!"
Chu Hoa trong nháy mắt thân thể run lên, sau một khắc cất cao giọng, kích động nói: "Tiểu Kiệt, về sau ngươi đi theo bên cạnh ta làm việc!"
"Còn có, vị này là vị hôn thê của ngươi Lý Mạn đúng không, xem xét liền là đứa trẻ tốt, vừa hay tập đoàn khuyết vị trí Phó tổng giám đốc Bộ Hậu Cần, ta thấy Tiểu Mạn rất thích hợp!"
Chu Hoa một câu nói ra, trực tiếp đem tương lai nhân sinh của hai người trẻ tuổi, thăng hoa một đoạn lớn!
Đặc biệt là Lâm Tiểu Kiệt.
Đi theo tỷ phú giàu nhất Tô Thành bên người làm việc!
Trong nháy mắt, Lâm Tiểu Kiệt mình, tim đập rộn lên, cả người triệt để xúc động không thôi.
Về phần người nhà họ Lâm, cũng đều nghe đến ngây người.
Liền ngay cả Khương Hiểu, cũng chấn động trong lòng, sau đó che miệng, kinh hỉ nhìn ca ca của mình.
Nàng không ngờ, Tần Uyên lại nguyện ý vì người nhà Tiểu Nhị, mà đứng ra nói chuyện!
Rất nhanh, đám người kịp phản ứng.
Từng cái nhìn về phía Tần Uyên ánh mắt, đã tràn đầy chấn kinh tột độ, còn có cảm kích!
Người nhà họ Lâm đều hiểu, đây rõ ràng là Tần Uyên, đang cất nhắc Lâm Tiểu Kiệt hai vợ chồng.
Chỉ là, người trẻ tuổi này, rốt cuộc là có thân phận gì?
Lại có thể khiến cho tỷ phú giàu nhất Tô Thành, đều phải nghe theo lời hắn nói?
Lúc này, được Lâm Tiểu Kiệt nhỏ giọng giải thích, người nhà họ Lâm đã biết thân phận Chu Hoa, biết được ông là tỷ phú giàu nhất Tô Thành, ai nấy đều vô cùng kích động chấn động.
Ngược lại là Tần Uyên, vẫn vô cùng bình thản.
Hắn sở dĩ làm như vậy, đơn giản là trong thâm tâm, thưởng thức Lâm Tiểu Nhị, cùng người nhà của nàng.
Khiến cho hắn cảm xúc rất sâu sắc.
Cho nên mới giúp Lâm Tiểu Kiệt vợ chồng nói chuyện.
Với hắn mà nói, thay đổi nhân sinh Lâm Tiểu Kiệt, để hắn có tiền đồ huy hoàng, bất quá cũng chỉ là một câu nói mà thôi!
Lúc này, Lâm Tiểu Kiệt cùng vị hôn thê Lý Mạn bừng tỉnh, vô cùng kích động.
Vội vàng hướng Chu Hoa nói lời cảm tạ: "Cảm tạ chủ tịch, chúng con sẽ cố gắng!"
Sau đó, cặp đôi liếc mắt nhìn nhau, lộ ra vẻ vô cùng cảm kích, hướng Tần Uyên cúi người hành lễ.
Bởi vì quá mức kích động, hai người đều nói không ra lời.
Tần Uyên cười cười, phất phất tay tỏ vẻ không có gì.
Nhìn về phía Lâm Tiểu Nhị, hắn thiện ý nói: "Tiểu Nhị, kết bạn Wechat, có gì cần, cứ tìm Tần ca ta là được."
"Tần ca, anh thật tốt quá!"
"Ô ô..."
Giờ khắc này, Lâm Tiểu Nhị kích động đến rơi lệ đầy mặt.
Chỉ là, Lâm Tiểu Nhị không biết rằng, chính là bởi vì nàng gieo nhân thiện, mới tại giờ này ngày này, gặt quả lành.
Ngay sau đó, phúc trạch người nhà!
Sau đó, Chu Hoa cung kính hướng Tần Uyên thi lễ, cáo từ rời đi.
Tần Uyên cùng Khương Hiểu, ở phòng chăm sóc đặc biệt bầu bạn với Lâm Tiểu Nhị một lúc, trước thái độ kiên quyết của đối phương, cũng chuẩn bị cáo từ rời đi.
Trước khi đi, Khương Hiểu vô cùng xúc động, nói: "Tiểu Nhị, ngươi chăm sóc tốt cho bá phụ."
"Đợi bá phụ khỏe lại rồi, nhớ đến Ninh Hải tìm ta!"
"Ừm!"
Lâm Tiểu Nhị gật đầu lia lịa.
"Tiểu Nhị, hoan nghênh ngươi tùy thời đến nhà chơi."
Tần Uyên cũng cười nói.
Sau đó cùng em gái Khương Hiểu, cùng đi ra khỏi phòng bệnh.
Giờ khắc này, trong phòng chăm sóc đặc biệt.
Người nhà Lâm Tiểu Nhị, phảng phất như đang nằm mơ, từng cái nhìn nhau, Hứa Cửu không nói nên lời.
"Nhà họ Lâm chúng ta, thật sự là tích phúc mà!"
Sau một khắc, Lâm Viễn vô cùng kích động nói.
"Tiểu Nhị, người thanh niên kia, rốt cuộc là ai vậy?"
Anh họ Lâm Tiểu Kiệt, cũng cố nén sự cảm kích và vui vẻ trong lòng, run giọng hỏi.
"Anh, anh ấy tên Tần Uyên!"
Lâm Tiểu Nhị hưng phấn nói: "Chính là vị siêu cấp phú hào gần đây đang gây xôn xao trên mạng, chưởng môn nhân ngân sách Úy Lam hội, Tần Uyên!"
Cái gì!
Nghe được câu này, Lâm Tiểu Kiệt mặt đỏ bừng, da đầu trong nháy mắt tê dại.
Lại là vị đại nhân vật này!
Chờ một chút, vậy người bạn tốt của Tiểu Nhị, Khương Hiểu kia, chẳng lẽ là con gái ruột thất lạc nhiều năm của Cách Trí thiết nương tử?
Thấy Lâm Tiểu Nhị mỉm cười gật đầu, đám người triệt để không nói nên lời.
Cái này...
Một màn hôm nay, quả thật quá mức kích thích!
Nhưng sau đó nghĩ lại, đám người lại càng thêm cảm kích.
"Tiểu Nhị, ngươi người bạn này, giao tốt!"
Người nhà họ Lâm, cảm khái vạn phần.
Bọn họ đương nhiên không cho rằng, Tần Uyên là bởi vì Lâm Tiểu Nhị, mới chiếu cố người nhà họ Lâm như thế.
Chỉ có thể nói, là xem ở Khương Hiểu nể mặt, mới chiếu cố Lâm gia.
"Ừm!"
Lâm Tiểu Nhị cũng hiểu đạo lý này, trong lòng mang ơn gật đầu lia lịa.
"Ấy, đây là cái gì?"
Ngay lúc này, ánh mắt Lâm mẫu quét qua, nhìn thấy chiếc ghế Tần Uyên vừa ngồi qua, dường như có vật gì đó bị bỏ sót.
Đi qua xem xét, Lâm mẫu bỗng nhiên kinh ngạc tột độ.
"Thím, cái gì vậy ạ?"
Lâm Tiểu Kiệt đến gần, chỉ liếc mắt nhìn qua, trong nháy mắt hô hấp dồn dập, nghẹn ngào kêu lên: "Trời ơi!"
Lâm Tiểu Nhị nhận lấy từ mẫu thân một vật giống như tờ giấy.
"Đây là... chi phiếu?"
Lý Mạn liếc mắt nhìn, nháy mắt tim đập rộn lên.
"Hàng chục hàng trăm hàng ngàn hàng vạn..."
Mà Lâm Tiểu Nhị, mờ mịt đứng tại chỗ, cầm chi phiếu, đếm một hồi, cuối cùng triệt để động dung, nghẹn ngào kêu lên: "20 triệu?"
"Hai ngàn... vạn!"
Oanh!
Trong phòng, người nhà họ Lâm, yên tĩnh không một tiếng động!
Cùng lúc đó, chiếc xe Rolls-Royce Phantom, lặng lẽ nhanh chóng rời khỏi bệnh viện số hai của thành phố.
Trong xe, Tần Uyên cảm thán nói với muội muội một tiếng: "Tiểu Hiểu, về sau ngươi phải nhớ kỹ một câu."
"Người tốt có hảo báo!"
Chu Hoa năm nay 56 tuổi.
Hơn 20 năm trước, ông thành lập Thiên Lực Tập Đoàn. Tập đoàn đã trải qua 20 năm phát triển, đến nay đạt quy mô trăm tỷ.
Đây là một doanh nghiệp quốc tế phát triển toàn diện chuỗi ngành nghề từ chiên rán mỡ, hóa đá, vật liệu mới polyester đến dệt may.
Người ngoài nhìn vào Thiên Lực vô cùng phong quang.
Nhưng không ai hay, 5 năm trước, Thiên Lực từng trải qua một cuộc khủng hoảng tài chính nghiêm trọng, suýt dẫn đến tập đoàn sụp đổ.
Về sau, nhờ sự giới thiệu của Vương Tổng bên Vạn Đạt, Chu Hoa quen biết một vị đại lão siêu cấp thần bí.
Vị đại lão này chính là Tần Uyên.
Cuối cùng, Tần Uyên đầu tư 10 tỷ, nhập cổ phần Thiên Lực Tập Đoàn, giúp Thiên Lực Tập Đoàn giải quyết khủng hoảng tài chính.
Đồng thời, trong mấy năm sau đó, Tần Uyên vận dụng mạng lưới quan hệ lớn mạnh ở hải ngoại, giúp Thiên Lực Tập Đoàn phát triển, lớn mạnh!
Từ đó, Chu Hoa luôn tự nhận mình thuộc "Úy Lam hệ".
Thế nào là Úy Lam hệ?
Chính là chỉ những tập đoàn, xí nghiệp bên ngoài ngân sách của Úy Lam hội, hoặc là những tập đoàn, xí nghiệp được nắm giữ cổ phần một cách kín đáo.
Bọn họ đều có một ông chủ đứng sau - Tần Uyên!
Giờ khắc này, Chu Hoa đặc biệt kích động.
Nửa tiếng trước, ông còn đang ở sân golf, tiếp đãi mấy vị đại lão chơi bóng.
Vậy mà một giây sau nhận được điện thoại của Tần Uyên, Chu Hoa không nói hai lời, bỏ lại khách khứa, phi thẳng đến bệnh viện số hai của thành phố.
Lúc này, biểu cảm của Chu Hoa rất kích động.
"Ấy?"
"Đây chẳng phải là thủ phủ Tô Thành của chúng ta, Chu Hoa Chu tiên sinh sao?"
Có người nhận ra thân phận của Chu Hoa, kinh ngạc nhìn vị tỷ phú giàu nhất Tô Thành này, vội vã chạy tới phòng ICU.
Rất nhanh, Chu Hoa đuổi tới bên ngoài phòng bệnh ICU, đồng thời nhìn thấy Tần Uyên đang ngồi trên hành lang.
Ánh mắt của ông, bỗng dưng nhòe đi.
Ba năm rồi không gặp Tần tiên sinh!
Chu Hoa cảm khái vạn phần, sau một khắc cung kính đi lên trước, hơi khom người: "Tần tiên sinh."
Mặc dù, người đàn ông trước mặt, tuổi chừng ba mươi.
Mà ông, đã ngoài năm mươi tuổi.
Nhưng giờ khắc này, Chu Hoa vẫn dùng thần sắc cung kính nhất, đối đãi Tần Uyên.
"Đến rồi."
Tần Uyên gật đầu với ông, nói thẳng vào vấn đề: "Trong phòng ICU kia là bằng hữu của ta, ngươi đi hỏi thăm tình hình, an bài bác sĩ và phòng bệnh tốt nhất."
"Vâng."
Chu Hoa lại lần nữa khom người, nghiêm nghị đáp một tiếng, sau đó mới đứng dậy đi ra ngoài.
"Ca!"
Khương Hiểu ở một bên chú ý tới tình hình bên này, hiếu kỳ đi tới nói: "Người kia là ai vậy?"
"Một người bạn của ta."
Tần Uyên mỉm cười.
Sau đó hướng Lâm Tiểu Nhị cùng người nhà nàng đi đến.
"Tiểu Nhị."
Tần Uyên chào hỏi.
"Tần đại ca."
Lâm Tiểu Nhị hai mắt đỏ bừng, thần sắc có chút mờ mịt, một hồi lâu mới phản ứng lại được, có chút áy náy nói: "Tần đại ca, làm lỡ thời gian của ngươi rồi, hay là ngươi mang Tiểu Hiểu về trước đi."
"Tiểu Nhị, ta phải ở cùng ngươi!"
Khương Hiểu lập tức tiến lên trước, trịnh trọng nói.
"Tiểu Nhị, ngươi không cần lo lắng."
Tần Uyên gật đầu, nói: "Ta đã bảo người đi an bài bác sĩ tốt nhất rồi, tin tưởng bá phụ sẽ không sao."
"Vị này là..."
Tần Uyên lên tiếng, gây chú ý cho mẹ Lâm Tiểu Nhị, bà hiếu kỳ liếc mắt nhìn Tiểu Nhị, nghi hoặc không thôi.
"Mẹ, đây là anh trai ruột của Tiểu Hiểu!"
Tần Uyên vội vàng chào hỏi: "A di mạnh khỏe."
"Tiểu tử, chào cháu." Lâm mẫu có chút nghi hoặc nhìn Tần Uyên.
Lâm Tiểu Nhị đơn giản đem chuyện Khương Hiểu tìm lại được mẹ ruột cùng anh trai ruột của mình, kể lại cho mẹ nghe.
Nghe vậy, Lâm mẫu cũng có chút kích động, mừng thay cho Khương Hiểu: "Tiểu Hiểu, chúc mừng cháu nhé."
"Cảm ơn bá mẫu."
Khương Hiểu nghẹn ngào nói.
Nàng nhớ lại những năm đầu mới tới Tô Thành, thường xuyên được Tiểu Nhị rủ đến Lâm Gia ăn cơm ké.
Mà Lâm mẫu và Lâm phụ, đều luôn tươi cười từ tường, thiện ý, nhiệt tình tiếp đãi nàng.
Khiến Khương Hiểu cảm nhận được tình thân không giống trước đây.
Cho nên trong lòng nàng, cũng coi Lâm phụ, Lâm mẫu như trưởng bối của mình mà đối đãi.
Đúng lúc này, Tần Uyên vừa chuẩn bị nói gì đó.
Chỉ thấy mấy người đi tới, có nam có nữ, người lớn tuổi thì chừng bốn năm mươi, người nhỏ tuổi nhất thì cũng trạc tuổi Lâm Tiểu Nhị.
"Chị dâu, anh con không sao chứ?"
Một người đàn ông trung niên đi tới, lo lắng hỏi.
Người này chính là chú của Lâm Tiểu Nhị, Lâm Viễn.
"May mà cứu giúp kịp thời, không sao rồi." Lâm mẫu nhẹ nhàng nức nở nói.
"Thím, con vừa ở viện bộ hỏi thăm, phòng chăm sóc đặc biệt không còn, bệnh viện bên kia đã sắp xếp phòng bệnh thường..."
Một thanh niên khác trạc tuổi Lâm Tiểu Nhị, ôn tồn lễ độ nói, đồng thời trịnh trọng tiếp lời: "Mặt khác, thím không cần lo lắng về tiền viện phí và tiền phẫu thuật, bên con tạm thời chi trước."
Nói xong, Lâm Tiểu Kiệt đưa cho Lâm mẫu một tấm thẻ ngân hàng.
"Anh!"
Lâm Tiểu Nhị kinh hô, kích động nói: "Đây là tiền kết hôn mua nhà của anh mà!"
"Không sao đâu."
Lâm Tiểu Kiệt hướng người phụ nữ bên cạnh cười ôn nhu, nói: "Chị dâu của con rất hiểu chuyện. Bác cả con đã nhập viện rồi, tính mạng quan trọng hơn, nhà các con đang cần tiền gấp, con vừa hay có, vậy thì con cho mượn trước vậy."
"Đúng vậy, Tiểu Nhị, cầm lấy đi."
Người phụ nữ bên cạnh Lâm Tiểu Kiệt, dịu dàng nói.
"Anh, chị dâu, cảm ơn hai người!"
Lâm Tiểu Nhị hai mắt đỏ hoe, vô cùng xúc động.
"Vị này là..."
Lúc này, cả nhà Lâm Tiểu Kiệt, cũng chú ý tới Khương Hiểu và Tần Uyên.
Lâm Tiểu Nhị vội vàng giới thiệu qua.
Tần Uyên và Khương Hiểu, bèn chào hỏi chú thím của Lâm Tiểu Nhị.
Trong đó, Tần Uyên chăm chú nhìn cả gia đình này.
Trong lòng có chút thổn thức.
Không ngờ rằng, có thể được chứng kiến cảnh tượng ấm áp tình thân như vậy.
So sánh với thái độ của người nhà họ Khương đối với em gái lúc trước, Tần Uyên cảm thấy thật khác biệt.
"Người nhà Lâm Dương, có thể chuyển bệnh nhân sang phòng bệnh thường rồi."
Lúc này, bác sĩ đi tới thông báo.
Cả nhà Lâm Tiểu Nhị vội vàng đi theo.
"Bác sĩ, bây giờ còn phòng chăm sóc đặc biệt không? Chúng tôi muốn bệnh nhân được chăm sóc tốt nhất."
Lâm Tiểu Nhị kích động hỏi.
"Hiện tại thì không còn."
Vị bác sĩ kia không do dự, lắc đầu nói: "Gần đây giường bệnh của bệnh viện rất khan hiếm, các người có được giường bệnh nằm là tốt lắm rồi."
"Nhưng mà..."
Lâm Tiểu Nhị không yên tâm về cha mình, nhưng cuối cùng đành bất đắc dĩ cắn môi, quay lại thương lượng với người nhà: "Mẹ, chúng ta đưa cha sang phòng bệnh thường trước vậy."
"Haiz, cũng chỉ đành vậy thôi."
Lâm mẫu gật đầu.
Thấy người nhà họ Lâm chuẩn bị đưa cha của Lâm Tiểu Nhị đi, Tần Uyên đúng lúc đứng ra, nói với mẹ Lâm Tiểu Nhị: "A di, chờ một chút."
"Là Tần tiên sinh, có chuyện gì không?"
Lâm mẫu vẫn còn nhớ rõ Tần Uyên, lúc này khách khí nói.
"Là như thế này, con vừa nhờ bạn bè hỏi thăm chuyện giường bệnh, chắc cũng sắp có tin tức rồi."
Tần Uyên giải thích.
"Vậy sao, Tần tiên sinh, đa tạ ngài."
Lâm mẫu lập tức có chút cảm động, nhưng rồi cười khổ nói: "Nhưng ngài cũng nghe rồi đấy, hiện tại bệnh viện không còn dư phòng chăm sóc đặc biệt nào cả."
"Tần đại ca, cảm ơn anh!"
Lâm Tiểu Nhị cũng vô cùng cảm kích nói.
"Ca..."
Khương Hiểu đi tới, vừa định nói gì đó.
Chỉ thấy lúc này, hành lang có tiếng bước chân dồn dập truyền đến.
Chu Hoa đi trước nhất, theo sau là mười bác sĩ mặc áo blouse trắng.
Vị bác sĩ trực phòng ICU vừa nãy quay đầu nhìn thoáng qua, trong nháy mắt sợ hãi ngã nhào xuống đất.
"Trương viện trưởng, Thẩm phó viện trưởng, Hà giáo sư! Trần Giáo Thụ!"
Trong khoảnh khắc, nàng kinh ngạc đến ngây người, nhìn đám lãnh đạo cấp cao của bệnh viện, tập thể xuất hiện tại bên ngoài phòng bệnh ICU.
Giống như nàng đang kinh sợ.
Còn có cả anh họ của Lâm Tiểu Nhị, Lâm Tiểu Kiệt cùng vợ sắp cưới.
"Tiểu Kiệt, kia... Kia không phải là chủ tịch sao?"
Lâm Tiểu Kiệt và vị hôn thê Lý Mạn đều đang làm việc tại cùng một doanh nghiệp, lúc này nhìn thấy chủ tịch tập đoàn, xuất hiện ở trước mắt, không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Nhưng một giây sau, cặp đôi, triệt để ngây ra như phỗng.
Chỉ thấy chủ tịch tập đoàn bọn họ, tỷ phú giàu nhất Tô Thành, Chu Hoa Chu tiên sinh, bước nhanh đi đến trước mặt người trẻ tuổi tên Tần Uyên kia, sau đó cúi đầu thi lễ, cung kính nói: "Tần tiên sinh, phòng chăm sóc đặc biệt VVIP bên này đã chuẩn bị xong."
"Vị này là Trương viện trưởng của bệnh viện số hai, còn có vị Hà giáo sư này, là chuyên gia tim mạch nội khoa hàng đầu cả nước, vừa hay đang họp ở Tô Thành, tôi đã mời ông ấy đến."
"Tần tiên sinh, ngài khỏe."
Trông thấy tỷ phú giàu nhất Tô Thành, Chu Hoa đối mặt với người trẻ tuổi trước mắt, lại cung kính như vậy.
Đám lãnh đạo cấp cao của bệnh viện số hai, toàn bộ sững sờ!
Đầu óc trống rỗng.
Chu Hoa là tỷ phú giàu nhất Tô Thành mà!
Ngay cả ông ấy còn cung kính với người trẻ tuổi trước mặt như vậy, vậy thân phận người này rốt cuộc lớn đến mức nào đây?
Nhất thời, đám người hít sâu một hơi, không nói hai lời tiến lên, hướng Tần Uyên trịnh trọng chào hỏi.
"Được."
Điều khiến cho mọi người trố mắt há mồm chính là, đối mặt với thái độ cung kính của Chu Hoa, Tần Uyên lại vô cùng lãnh đạm.
Hắn phất phất tay, nhàn nhạt nói: "Trước tiên đưa Lâm bá phụ chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt, mặt khác..."
Tần Uyên nhìn về phía vị chuyên gia tim mạch nội khoa hàng đầu cả nước kia, Hà giáo sư nói: "Hà giáo sư, vậy làm phiền ông rồi."
"Khách khí, khách khí."
Hà giáo sư mang danh là chuyên gia cao cấp nhất cả nước, nhưng giờ phút này, ở trước mặt tỷ phú giàu nhất Tô Thành, ông một chút kiêu ngạo cũng không dám giữ.
Chứ đừng nói, người thanh niên thần bí này, toàn thân toát ra một loại khí tràng cường đại, khiến cho ông không thể không cười theo.
Lúc này, Trương viện trưởng nghiêm mặt nói với các bác sĩ bên cạnh: "Lập tức sắp xếp ổn thỏa cho bệnh nhân."
Xung quanh, người nhà Lâm Tiểu Nhị, sớm đã nhìn đến ngây ngốc.
Lâm mẫu há hốc mồm, muốn nói gì đó, nhưng vừa nghĩ tới bốn chữ phòng chăm sóc đặc biệt này, nàng ngậm ngùi nuốt lại những lời định nói.
Chỉ có Lâm Tiểu Nhị, đột nhiên kích động nhìn về phía Khương Hiểu cùng Tần Uyên.
Nước mắt giàn giụa.
"Tiểu Hiểu, Tần đại ca..."
Lâm Tiểu Nhị còn chưa lên tiếng, liền thấy Khương Hiểu đi lên trước, mỉm cười ngăn bạn thân lại, trịnh trọng nói: "Tiểu Nhị, bá phụ sẽ không có chuyện gì đâu!"
"Ừm!"
Chừng mười phút đồng hồ sau.
Trong một căn phòng chăm sóc đặc biệt VVIP xa hoa.
Một đám chuyên gia cao cấp nhất của Tô Thành, thậm chí cả nước, vây quanh giường bệnh, Lâm Dương cha của Lâm Tiểu Nhị, triển khai một loạt thảo luận.
Cuối cùng xác định phương án phẫu thuật.
Hơn nữa, sau khi Tần Uyên lên tiếng, Chu Hoa chỉ một ánh mắt ra hiệu, Hà giáo sư đã liên hệ đến các chuyên gia nội khoa cao cấp nhất cả nước, chuyên gia gây mê cùng hộ lý hàng đầu.
Bọn họ sẽ tổ chức một buổi hội chẩn chuyên gia, đảm bảo toàn bộ quá trình phẫu thuật của Lâm phụ diễn ra an toàn ổn định, còn có cả vấn đề phục hồi sau phẫu thuật nữa!
Đợi đến khi một đám bác sĩ, cùng những người lãnh đạo bệnh viện với nụ cười nịnh bợ trên mặt rời đi.
Người nhà họ Lâm ngây ngốc nhìn căn phòng chăm sóc đặc biệt VVIP rộng lớn một trăm năm mươi mét vuông, thậm chí còn trang bị cả hai phòng nghỉ, để cung cấp cho nhân viên đi cùng nghỉ ngơi cùng phòng tắm rửa, toàn bộ lâm vào chấn động và mờ mịt.
"Tiểu Nhị... vị bằng hữu này của con, rốt cuộc là có lai lịch gì vậy?"
Chú của Lâm Tiểu Nhị, Lâm Viễn líu lưỡi hỏi.
Lâm Tiểu Nhị xúc động đến không nói nên lời.
Chỉ là nhìn Tần Uyên bằng ánh mắt, tràn đầy cảm kích.
Mà Tần Uyên, thì hướng cô gái này mỉm cười: "Tiểu Nhị, ngươi và Tiểu Hiểu là bạn tốt, như vậy chuyện của ngươi, chính là chuyện của ta."
Nói xong, Tần Uyên lại nhìn về phía mẹ Lâm Tiểu Nhị, mỉm cười nói: "A di, ngài không cần lo lắng, bệnh viện bên này con đã dặn dò kỹ, tuyệt đối sẽ chăm sóc tốt cho thúc thúc!"
"Cảm ơn... cảm ơn cháu."
Lâm mẫu cũng là cảm động đến nói năng lộn xộn, nước mắt chảy dài.
Tiếp đó, Tần Uyên quét mắt mọi người.
Đặc biệt là anh họ Lâm Tiểu Nhị, Lâm Tiểu Kiệt.
Thấy hắn nhìn Chu Hoa bằng ánh mắt, tràn đầy kinh ngạc, Tần Uyên hơi ngạc nhiên, sau đó chỉ vào Chu Hoa, hỏi Lâm Tiểu Kiệt: "Ngươi quen ông ấy à?"
Nghe được Tần Uyên nói vậy, Lâm Tiểu Kiệt đột nhiên như bị sét đánh.
Kịp phản ứng sau, Lâm Tiểu Kiệt sắc mặt đỏ bừng, dưới ánh mắt kinh sợ của cha mẹ, Lâm Tiểu Kiệt lấy hết dũng khí, nói: "Chủ tịch, ngài khỏe."
"A?"
Lúc này, không chỉ có Tần Uyên ngạc nhiên, Chu Hoa cũng ngạc nhiên.
"Ngươi là nhân viên công ty ta à?"
Ở trước mặt Tần Uyên, Chu Hoa không dám làm ra vẻ, lập tức cười khách sáo hỏi.
"Vâng, đúng vậy ạ."
Lâm Tiểu Kiệt đầu óc trống rỗng, chỉ là nắm lấy tay vị hôn thê, run giọng nói: "Con làm việc tại phòng thị trường của tập đoàn, còn có vị này, là vị hôn thê của con Lý Mạn, làm việc ở Bộ Hậu cần của tập đoàn."
Giờ khắc này, Lâm Tiểu Kiệt, trong lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi lạnh, rất căng thẳng.
Vị hôn thê Lý Mạn, cũng run rẩy cả người.
Bọn họ từ lúc nào, có thể cùng chủ tịch nói chuyện được chứ!
Phải biết, chủ tịch là tỷ phú giàu nhất Tô Thành mà!
Mà cha Lâm Tiểu Kiệt, Lâm Viễn, nghe được vị này lại là đại lão bản công ty của con trai mình, lập tức cũng luống cuống.
"Ra là vậy."
Chu Hoa nghe vậy, gật gật đầu.
Sau đó đôi mắt mang theo một phần ý dò hỏi, nhìn về phía Tần Uyên.
Tần Uyên thản nhiên đáp một tiếng: "Bọn họ là bằng hữu của ta."
Chỉ là một câu nói!
Chu Hoa nghiêm mặt lại, một giây sau mang theo vài phần thân thiết, hướng Lâm Tiểu Kiệt cùng Lý Mạn cười nói: "Đều là những đứa trẻ tốt."
Sau đó, ở trước mặt tất cả mọi người, Chu Hoa cười tủm tỉm nói: "Tiểu Kiệt, không chê, về sau ở chốn riêng tư, cứ gọi ta một tiếng Chu thúc là được."
"Tiểu Kiệt và Lý Mạn tâm địa đều rất thiện lương, phẩm hạnh đoan chính, ta rất lâu rồi không gặp, những người trẻ tuổi như vậy."
Ngay lúc này, Tần Uyên lại thản nhiên nói thêm một câu.
"Vậy thì tốt quá!"
Chu Hoa trong nháy mắt thân thể run lên, sau một khắc cất cao giọng, kích động nói: "Tiểu Kiệt, về sau ngươi đi theo bên cạnh ta làm việc!"
"Còn có, vị này là vị hôn thê của ngươi Lý Mạn đúng không, xem xét liền là đứa trẻ tốt, vừa hay tập đoàn khuyết vị trí Phó tổng giám đốc Bộ Hậu Cần, ta thấy Tiểu Mạn rất thích hợp!"
Chu Hoa một câu nói ra, trực tiếp đem tương lai nhân sinh của hai người trẻ tuổi, thăng hoa một đoạn lớn!
Đặc biệt là Lâm Tiểu Kiệt.
Đi theo tỷ phú giàu nhất Tô Thành bên người làm việc!
Trong nháy mắt, Lâm Tiểu Kiệt mình, tim đập rộn lên, cả người triệt để xúc động không thôi.
Về phần người nhà họ Lâm, cũng đều nghe đến ngây người.
Liền ngay cả Khương Hiểu, cũng chấn động trong lòng, sau đó che miệng, kinh hỉ nhìn ca ca của mình.
Nàng không ngờ, Tần Uyên lại nguyện ý vì người nhà Tiểu Nhị, mà đứng ra nói chuyện!
Rất nhanh, đám người kịp phản ứng.
Từng cái nhìn về phía Tần Uyên ánh mắt, đã tràn đầy chấn kinh tột độ, còn có cảm kích!
Người nhà họ Lâm đều hiểu, đây rõ ràng là Tần Uyên, đang cất nhắc Lâm Tiểu Kiệt hai vợ chồng.
Chỉ là, người trẻ tuổi này, rốt cuộc là có thân phận gì?
Lại có thể khiến cho tỷ phú giàu nhất Tô Thành, đều phải nghe theo lời hắn nói?
Lúc này, được Lâm Tiểu Kiệt nhỏ giọng giải thích, người nhà họ Lâm đã biết thân phận Chu Hoa, biết được ông là tỷ phú giàu nhất Tô Thành, ai nấy đều vô cùng kích động chấn động.
Ngược lại là Tần Uyên, vẫn vô cùng bình thản.
Hắn sở dĩ làm như vậy, đơn giản là trong thâm tâm, thưởng thức Lâm Tiểu Nhị, cùng người nhà của nàng.
Khiến cho hắn cảm xúc rất sâu sắc.
Cho nên mới giúp Lâm Tiểu Kiệt vợ chồng nói chuyện.
Với hắn mà nói, thay đổi nhân sinh Lâm Tiểu Kiệt, để hắn có tiền đồ huy hoàng, bất quá cũng chỉ là một câu nói mà thôi!
Lúc này, Lâm Tiểu Kiệt cùng vị hôn thê Lý Mạn bừng tỉnh, vô cùng kích động.
Vội vàng hướng Chu Hoa nói lời cảm tạ: "Cảm tạ chủ tịch, chúng con sẽ cố gắng!"
Sau đó, cặp đôi liếc mắt nhìn nhau, lộ ra vẻ vô cùng cảm kích, hướng Tần Uyên cúi người hành lễ.
Bởi vì quá mức kích động, hai người đều nói không ra lời.
Tần Uyên cười cười, phất phất tay tỏ vẻ không có gì.
Nhìn về phía Lâm Tiểu Nhị, hắn thiện ý nói: "Tiểu Nhị, kết bạn Wechat, có gì cần, cứ tìm Tần ca ta là được."
"Tần ca, anh thật tốt quá!"
"Ô ô..."
Giờ khắc này, Lâm Tiểu Nhị kích động đến rơi lệ đầy mặt.
Chỉ là, Lâm Tiểu Nhị không biết rằng, chính là bởi vì nàng gieo nhân thiện, mới tại giờ này ngày này, gặt quả lành.
Ngay sau đó, phúc trạch người nhà!
Sau đó, Chu Hoa cung kính hướng Tần Uyên thi lễ, cáo từ rời đi.
Tần Uyên cùng Khương Hiểu, ở phòng chăm sóc đặc biệt bầu bạn với Lâm Tiểu Nhị một lúc, trước thái độ kiên quyết của đối phương, cũng chuẩn bị cáo từ rời đi.
Trước khi đi, Khương Hiểu vô cùng xúc động, nói: "Tiểu Nhị, ngươi chăm sóc tốt cho bá phụ."
"Đợi bá phụ khỏe lại rồi, nhớ đến Ninh Hải tìm ta!"
"Ừm!"
Lâm Tiểu Nhị gật đầu lia lịa.
"Tiểu Nhị, hoan nghênh ngươi tùy thời đến nhà chơi."
Tần Uyên cũng cười nói.
Sau đó cùng em gái Khương Hiểu, cùng đi ra khỏi phòng bệnh.
Giờ khắc này, trong phòng chăm sóc đặc biệt.
Người nhà Lâm Tiểu Nhị, phảng phất như đang nằm mơ, từng cái nhìn nhau, Hứa Cửu không nói nên lời.
"Nhà họ Lâm chúng ta, thật sự là tích phúc mà!"
Sau một khắc, Lâm Viễn vô cùng kích động nói.
"Tiểu Nhị, người thanh niên kia, rốt cuộc là ai vậy?"
Anh họ Lâm Tiểu Kiệt, cũng cố nén sự cảm kích và vui vẻ trong lòng, run giọng hỏi.
"Anh, anh ấy tên Tần Uyên!"
Lâm Tiểu Nhị hưng phấn nói: "Chính là vị siêu cấp phú hào gần đây đang gây xôn xao trên mạng, chưởng môn nhân ngân sách Úy Lam hội, Tần Uyên!"
Cái gì!
Nghe được câu này, Lâm Tiểu Kiệt mặt đỏ bừng, da đầu trong nháy mắt tê dại.
Lại là vị đại nhân vật này!
Chờ một chút, vậy người bạn tốt của Tiểu Nhị, Khương Hiểu kia, chẳng lẽ là con gái ruột thất lạc nhiều năm của Cách Trí thiết nương tử?
Thấy Lâm Tiểu Nhị mỉm cười gật đầu, đám người triệt để không nói nên lời.
Cái này...
Một màn hôm nay, quả thật quá mức kích thích!
Nhưng sau đó nghĩ lại, đám người lại càng thêm cảm kích.
"Tiểu Nhị, ngươi người bạn này, giao tốt!"
Người nhà họ Lâm, cảm khái vạn phần.
Bọn họ đương nhiên không cho rằng, Tần Uyên là bởi vì Lâm Tiểu Nhị, mới chiếu cố người nhà họ Lâm như thế.
Chỉ có thể nói, là xem ở Khương Hiểu nể mặt, mới chiếu cố Lâm gia.
"Ừm!"
Lâm Tiểu Nhị cũng hiểu đạo lý này, trong lòng mang ơn gật đầu lia lịa.
"Ấy, đây là cái gì?"
Ngay lúc này, ánh mắt Lâm mẫu quét qua, nhìn thấy chiếc ghế Tần Uyên vừa ngồi qua, dường như có vật gì đó bị bỏ sót.
Đi qua xem xét, Lâm mẫu bỗng nhiên kinh ngạc tột độ.
"Thím, cái gì vậy ạ?"
Lâm Tiểu Kiệt đến gần, chỉ liếc mắt nhìn qua, trong nháy mắt hô hấp dồn dập, nghẹn ngào kêu lên: "Trời ơi!"
Lâm Tiểu Nhị nhận lấy từ mẫu thân một vật giống như tờ giấy.
"Đây là... chi phiếu?"
Lý Mạn liếc mắt nhìn, nháy mắt tim đập rộn lên.
"Hàng chục hàng trăm hàng ngàn hàng vạn..."
Mà Lâm Tiểu Nhị, mờ mịt đứng tại chỗ, cầm chi phiếu, đếm một hồi, cuối cùng triệt để động dung, nghẹn ngào kêu lên: "20 triệu?"
"Hai ngàn... vạn!"
Oanh!
Trong phòng, người nhà họ Lâm, yên tĩnh không một tiếng động!
Cùng lúc đó, chiếc xe Rolls-Royce Phantom, lặng lẽ nhanh chóng rời khỏi bệnh viện số hai của thành phố.
Trong xe, Tần Uyên cảm thán nói với muội muội một tiếng: "Tiểu Hiểu, về sau ngươi phải nhớ kỹ một câu."
"Người tốt có hảo báo!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận