Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 391:

Chuyện thần kỳ đã xảy ra, nàng cảm nhận được xúc cảm của nguyên chủ, đi theo linh hồn phiêu đãng của nguyên chủ, phiêu du lên xuống, nàng phát hiện ra linh hồn của nguyên chủ xuyên thấu qua sương mù dày đặc, đi tới một thế giới mà nàng không thể quen thuộc hơn, cuối cùng, dừng lại ở một cô nhi viện cũ nát, đến chỗ một cô bé bị những bạn nhỏ khác khi dễ, trốn ở trong góc khóc thút thít.

Cả người Tô Oản Nhan cứng ngắc, thậm chí quên cả hô hấp.

Không ai biết rõ cô gái đó là ai hơn nàng!

Cô gái kia chính là nàng khi còn bé, còn chưa bị tổ chức đặc công kia phát hiện ...

Nguyên chủ cũng trọng sinh giống nàng, đã thế còn trọng sinh tại thế giới của nàng, trọng sinh ở trên người của nàng...

Nếu không phải chính nàng đã trải qua chuyện ly kỳ như trọng sinh, nàng quả thực muốn hoài nghi đôi mắt của mình, nguyên chủ sau khi chết liền biến thành nàng, nàng sau khi chết lại trọng sinh thành nguyên chủ, nói cách khác, mặc kệ là nguyên chủ ở cổ đại hay là mình ở hiện đại, đều chính là nàng!

Lại dùng góc nhìn của người đứng ngoài cuộc xem cuộc đời mà nàng đã trải qua ở xã hội hiện đại, cưỡi ngựa xem hoa, Tô Oản Nhan không biết nên hình dung tâm tình của mình vào giờ phút này như thế nào.

Nàng là nguyên chủ, nguyên chủ là nàng, mặc kệ là thế giới trong sách hay là thế giới hiện thực, nàng chính là nàng.

Nhìn thấy tiểu hoàng hậu khó khăn mở mắt, trái tim Quý Tiêu Hàn tưởng chừng đã ngừng đập mới từ từ khôi phục nhịp đập trở lại. Hắn ôm chặt nàng, hôn xuống trán đầy mồ hôi lạnh lẽo của nàng, cổ vũ nàng,"Bảo bối, đừng sợ, ta đến đây, chúng ta lại thêm chút sức, hài tử còn đang chờ ngươi sinh bọn hắn ra."

Ra trước chính là tiểu hoảng tử, y nữ đã tiếp nhận hài tử, nhanh chóng xử lý. Hài tử thứ hai chính là tiểu công chúa. Hai hài tử thoạt nhìn nho nhỏ, nhăn nhúm, ướt sũng, xé cổ họng khóc lớn, bộ dáng đáng thương lại đáng yêu.

"Bảo bối, đừng ngủ, ngàn vạn lần đừng ngủ, cầu ngươi!" Đang lúc Quý Tiêu Hàn nghe được Tiểu ngũ nói tiểu hoàng hậu đã hao hết khí lực , lâm vào hôn mê, hắn không biết hình dung như thế nào, đáy lòng hắn dâng lên một nỗi sợ vô hình. Dường như chỉ cần tùy ý nàng lâm vào hôn mê, hắn sẽ vĩnh viễn mất đi nàng.

Tô Oản Nhan gật đầu, miệng một lần nữa được Quý Tiêu Hàn nhét vào một mảnh sâm. Tích đủ sức, nhất cỗ tác khí dùng sức rặn cái đầu nhỏ đang kẹt trong thân dưới ra ngoài. Sau khi bị xé rách, đau nhức kịch liệt. Ngay sau đó là hài tử thứ hai. Thời gian hai hài tử ra đời cơ hồ không có gì khác biệt.

"Ô ô, nương nương, người không thể ngủ!"

Trong cung ngoài cung, người người vui mừng không kể xiết. Tân đế mới lên, vui mừng có được long phượng thai. Đây chính là điềm lành của Đại Chu quốc. Dân chúng tự phát giăng đèn kết hoa chúc mừng.

"Oản Nhan? Bảo bối?"

Theo tiếng khóc nỉ non của hai hài tử truyền ra, trong ngoài phòng sinh quỳ đầy đất,"Chúc mừng hoàng thượng. Chúc mừng hoàng hậu."

Từng tiếng lại từng tiếng kêu thê lương, dần dần đánh thức Tô Oản Nhan đang lâm vào hoảng hốt. Nàng cố gắng xem nhẹ bản thân mình đang đau nhức kịch liệt, gian nan mở mắt. Đạp vào mắt nàng là một ánh mắt quen thuộc đang tràn đầy áy náy, tự trách, lo lắng,"Quý Tiêu Hàn..."

"Nương nương! Tỉnh lại đi!"

Tô Oản Nhan dung hợp trí nhớ hai đời ba kiếp chớp chớp mắt, nàng gian nan giơ tay lên, muốn sờ nam nhân hốc mắt đã đỏ lên. Nhưng khí lực nàng còn chưa khôi phục, thật sự sờ không tới. Quý Tiêu Hàn thấy thế, lập tức cúi đầu, chủ động dán mặt của mình trên tay tiểu hoàng hậu, dỗ dành nàng,"Bảo bối, chúng ta cùng nhau cố gắng, sinh hài tử ra."

Đây là đại hỉ sự trên dưới Đại Chu quốc bọn họ. Hoàng thượng đã sớm hạ ý chỉ, chỉ cần tiểu hoàng tử và tiểu công chúa thuận lợi sinh ra, cả nước trên dưới cùng chúc mừng. Cho nên đã sớm có tiểu thái giám báo tin vui, bắt đầu một đường từ trong cung hướng ra ngoài truyền tin vui.

Hắn không để ý ngăn cản, trực tiếp vọt vào phòng sinh đầy huyết khí. Nhìn tiểu hoàng hậu mềm nhũn nằm ở đó, chân hắn mềm ra dường như không thể đi nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận