Mềm Mại Đối Lạnh Lùng
Chương 150: Chàng đang trốn ta sao?
Chương 150: Chàng đang trốn ta sao?Chương 150: Chàng đang trốn ta sao?
Cũng may không để nàng lo lắng thêm nữa.
Khi ánh nắng hoàng hôn đầu tiên rơi xuống, bà ngoại đứng dậy dẫn nàng đi tiền viện dùng bữa.
Trong phòng khách được trang trí đơn giản lịch sự, Lâm Uyên đang đợi nàng ở đó.
Bọn nha hoàn sắp xếp vị trí của hắn ngồi bên cạnh nàng, các món ăn đặt trước mặt của hắn cũng đặc biệt trông rất ngon.
Có vẻ giống như bộ dáng trong phủ đang chiêu đãi cháu rể mới.
Lý Tiện Ngư nghĩ thầm muốn hỏi hắn về chuyện của ông ngoại. Nhưng mọi người đều có mặt ở đây nên không tiện mở miệng nói chuyện.
Cho nên nàng đi theo bà ngoại ngồi vào chỗ, ngoan ngoãn cúi đầu dùng bữa. Thật vất vả chờ đợi dùng xong bữa tối.
Sau khi tạm biệt ông ngoại bà ngoại, nàng vội vàng quay trở lại phòng của mình. Nha hòan hầu hạ trong phòng đều bị nàng kêu lui ra ngoài, tấm bình phong cũng bị nàng nhẹ nhàng đóng lại.
Trong sương phòng yên tĩnh, nàng nhìn lên trên xà nhà nhỏ giọng gọi tên thiếu niên: “Lâm Uyên.”
Trên hành lang truyền đến tiếng trả lời thản nhiên của thiếu niên.
Cửa sổ khép hờ bị đẩy ra, Lâm Uyên lập tức nhảy vào từ cửa sổ. Môi mỏng của hắn khẽ cong lên, giống như đoán được suy nghĩ của nàng: “Nàng muốn hỏi chuyện của ông ngoại sao?” Lý Tiện Ngư ngoan ngoãn gật đầu: “Lâm Uyên, ông ngoại hỏi chàng cái gì vậy?”
“Có phải hồi về thân thế của chàng không?”
Nàng nói, hơi lo lắng nghi 一一
Nếu khi hỏi đến thân phận, Lâm Uyên nói hắn là hoàng đế Dận Triều.
Ông ngoại tuổi già có bị kinh sợ hay không? Lại có thể hiểu lầm thành nàng bởi vì cúi đầu trước hoàng quyền nên đành phải xa xôi ngàn dặm hòa thân đến Dan Triều hay không?
Rốt cuộc, Đại Nguyệt cũng không phải chưa từng có tiền lệ như vậy?
Lâm Uyên thản nhiên gật đầu trong ánh mắt của nàng.
“Ngay từ đầu ông ấy không tình nguyện khi nghe nói công chúa muốn theo ta đi đến Dận Triều.”
Trong lòng Lý Tiện Ngư hơi thắt lại.
Nàng hỏi kỹ càng nói: “Sau đó sao? Ông ngoại đồng ý rồi sao?”
Lâm Uyên nhỏ giọng trả lời một tiếng.
Trong giây lát hắn nhớ lại tình hình lúc nãy trong thư phòng.
Cố Thế Văn đầy đầu bạc một mình ngồi trên ghế bành. Trước mắt là bàn dài ông thường ngày đọc sách, tất cả đồ trang trí trên bàn đều cực kỳ đơn giản. Đồ vật duy nhất khiến người ta chú ý, là bức tượng mèo gốm đè ở trên giấy Tuyên Thành. Men gốm có màu sắc sặc sỡ. Giống như là món đồ chơi yêu thích của nhóm trẻ con, cũng giống như là một đồ vật lâu năm.
Cố Thế Văn nhìn bức tượng mèo gốm kia một lúc rất lâu, cũng không biết là nhớ tới cái gì, cuối cùng là khe khẽ thở dài —— “Thôi. Chỉ cần Chiêu Chiêu nguyện ý, đi nơi nào cũng được.”
Lông mi của Lý Tiện Ngư rũ xuống, hơi buồn bã nhỏ giọng nói: “Ông ngoại nhất định là nhớ tới chuyện của mẫu phi và Hoắc tiểu tướng quân.”
Lâm Uyên không phủ nhận.
Hắn cúi người, giúp Lý Tiện Ngư sửa dải lụa choàng bị gió thổi rối loạn ở khuỷu tay: “Người kia đã qua đời, không thể sống lại. Nhưng ở Dận Triều và Đại Nguyệt bây giờ, bi kịch như vậy sẽ không xảy ra lần thứ hai.”
Tâm trạng hạ xuống của Lý Tiện Ngư lúc này mới dần dần khôi phục lại.
Nàng nhẹ nhàng gật đầu, nói với Lâm Uyên: “Ta đi ngủ trước đây, ngày mai còn phải dậy sớm đi gặp bà ngoại.”
“Bà ngoại nói sẽ làm điểm tâm sở trường cho ta ăn.”
Lâm Uyên gật đầu, đứng dậy đi về phía cửa sổ dài. Hắn nói: “Công chúa ngủ ngon. Thần sẽ canh giữ ở trên hành lang.”
Lý Tiện Ngư mơ hồ nhớ tới.
Đây giống như là lần thứ hai Lâm Uyên nói với nàng lời nói tương tự như vậy. Nếu nghĩ kỹ lại, giống như là khi trở về từ trường đua ngựa, Lâm Uyên không có qua đêm ở trong phòng của nàng
Cho dù là ở trên xà nhà.
Nàng cái hiểu cái không, rồi lại không biết nên hỏi như thế nào, hay là đi hình dung chuyện này như thế nào.
Chỉ là gương mặt ửng đỏ hỏi hắn: “Lâm Uyên, chàng đang trốn ta sao?”
Lâm Uyên xoay người lại, đuôi lông mày khẽ nhướng lên: “Công chúa nói cái gì?” Lý Tiện Ngư không biết nên hình dung như thế nào. Nàng suy nghĩ một lúc, cảm thấy tốt hơn hết vẫn là tái hiện tình cảnh lại. Nên nàng chạy chậm tiến lên, nhẹ nhàng nhón mũi chân lên ở trước mặt Lâm Uyên, duỗi tay vòng qua cổ của Lâm Uyên.
Ánh mắt của Lâm Uyên hơi tối lại, phối hợp động tác của nàng mà cúi người xuống.
Hắn còn chưa nói lời nào, Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng mổ một cái lên trên môi của hắn: “Giống như là sau khi như vậy......”
Giống như là sau khi như vậy, Lâm Uyên đều sẽ trốn tránh nàng.
Nàng còn chưa có nói xong. Lâm Uyên bỗng dưng kéo nàng lại gần. Ngón tay thon dài lập tức nâng cằm nàng lên, ở khi nàng không hề phòng bị thì cúi đầu hôn nàng một cái thật sâu.
Lông mi của Lý Tiện Ngư run nhẹ.
Trong một lúc đều đã quên đáp lại.
Đêm mùa xuân kéo dài, hô hấp của thiếu niên sâu nặng như vậy, môi mỏng đặc biệt nóng cháy. Hắn hôn vừa triền miên vừa thâm nhập, khiến nhịp tim của Lý Tiện Ngư cũng dần dần nhanh hơn một phách.
Nàng ngoan ngoãn tiếp nhận, đáp lại một cách ngây ngô. Mà đáy mắt của Lâm Uyên càng thêm đen tối, giống như đêm dài không sao ở bên ngoài cửa sổ. Trước khi hôn hấp của cả hai hoàn toàn trở nên hỗn loạn, Lâm Uyên không thể không buông lỏng nàng ra.
Hắn nghiêng mặt đi, kiềm chế bản thân không nhìn nàng. Bàn tay to có khớp xương rõ ràng lại vẫn nắm chặt cổ tay trắng nõn của nàng.
Không cho nàng thoát đi.
Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng nằm ở trên vai của hắn. Lông mi rũ xuống, hô hấp hơi loạn.
Còn chưa kịp nhẹ nhàng gọi tên của hắn một tiếng, thì đã bị Lâm Uyên bế lên. “Lâm Uyên?” Lý Tiện Ngư nhỏ giọng kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Nàng theo bản năng đuỗi tay lần thứ hai vòng tay ôm lấy cổ của hắn. Mà Lâm Uyên đi nhanh về phía trước, vén bức màn đỏ lên rồi đặt nàng lên trên giường gấm ở trong sương phòng.
Phần lưng của Lý Tiện Ngư chạm vào đệm chăn mềm mại, Lâm Uyên thì một tay kéo chăn gấm trên giường ra và quấn chặt nàng lại
Toàn thân trên dưới, chỉ lộ ra một đầu tóc đen và một khuôn mặt nhỏ trắng nõn vô tội. Mà hắn thì một tay chống trên giường gấm, từ trên cao nhìn xuống nàng, đôi mắt phượng đen đậm kia ở trong bóng đêm càng thêm sâu thẳm, hình như có cơn sóng đang cuộn trào.
Hắn khàn khàn mở miệng hỏi: “Có phải công chúa đã quá xem trọng thần rồi không?”
Hai má của Lý Tiện Ngư đỏ bừng. Nàng rụt cả người về phía sau, chôn một nửa gương mặt ửng đỏ vào trong chăn gấm, chỉ lộ ra một đôi mắt đen như ngọc đen nhìn hắn.
Nàng nhỏ giọng như tiếng muỗi kêu: “Ta chỉ muốn hỏi một chút......”
Lâm Uyên nhướng mày lên, giọng nói khàn khàn: “Bây giờ công chúa đã biết chưa?”
Lý Tiện Ngư chột dạ gật đầu, ở trong chăn gấm nhỏ giọng nói: “Ta đã biết, chàng... chàng mau trở về ngủ đi.”
Lâm Uyên lại không có đứng dậy.
Đôi mắt của hắn nặng nề hỏi nàng: “Công chúa không cần thần làm ấm giường sao?” Mặt của Lý Tiện Ngư đỏ như máu. Nàng then thùng lên tiếng: “Bây giờ đã là mùa xuân......”
Nàng vốn dĩ muốn nói là có thể kêu Nguyệt Kiến rót một bình nước nóng lại đây, nhưng vừa ngước mắt lên thì nhìn thẳng vào đáy mắt không tốt không hề che giấu chút nào của Lâm Uyên, nàng vẫn nhút nhát sợ sệt mà sửa miệng lại: “Nếu không, hay là vẫn cần đi......”
Lâm Uyên nhỏ giọng trả lời, duỗi tay kéo vạt áo của mình ra. Hắn cúi người chống ở trên đầu của Lý Tiện Ngư, mà giờ phút này ánh mắt của Lý Tiện Ngư cũng đang hơi hơi ngước lên.
Hắn kéo xuống không hề do dự chút nào.
Trong chốc lát Lý Tiện Ngư nhìn thấy da thịt trắng lạnh, xương quai xanh tỉnh xảo và cơ ngực có đường cong rắn chắc không hề sót bất cứ thứ gì của hắn. Trên mặt của nàng càng nóng, hoang mang rối loạn rũ mắt xuống, di chuyển thân thể vào sát vách tường để nhường chỗ cho hắn. Nhưng giường gấm bên trong sương phòng của Cố phủ cũng không có rộng rãi giống như trong Điện Phi Hương.
Mặc dù Lý Tiện Ngư lại cố gắng như thế nào, thì khi Lâm Uyên nằm xuống thì tất cả chỗ được nhường ra vẫn bị hắn chiếm đầy trong nháy mắt.
Hai người gần như là ngủ cạnh nhau.
Lâm Uyên còn rất đương nhiên chiếm đi nửa cái gối đầu của nàng.
Lý Tiện Ngư hơi co quắp, giọng nói cũng có hơi nóng bay ra ngoài giống như trên mặt vậy: “Vậy... ta đi ngủ trước đây.”
Nàng nói, hơi không yên tâm một chút, phòng ngừa chu đáo nhỏ giọng bổ sung: “Nếu buổi tối tư thế ngủ của ta không được tốt, chàng nhớ phải đẩy ta ra.” Lâm Uyên liếc mắt nhìn nàng một cái thật sâu, sau đó lại nhỏ giọng trả lời: “Ta biết rồi.”
Lúc này Lý Tiện Ngu mới nhẹ nhàng nhắm mắt lại, ở trong màn đêm từ từ chìm vào giấc ngủ.
Tên truyện: SAU KHI KÝ THỎA THUẬN LY HÔN CÙNG VAI Ac CỐ CHẤP
Tác giả: Ôn Sơ Cửu
Editor: Team TN
Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Xuyên thư, Hào môn thế gia, Nữ phụ, Sang văn, 1v1, Thị giác nữ chủ.
Giới thiệu:
Cố Từ Dư xuyên đến một quyển truyện ngôn tình, trở thành nự phụ pháo hôi.... Vợ vai ác, lại còn mơ ước đám đàn ông của nữ chính, cuối cùng bi thảm đi nhận cơm hộp.
Xuyên qua chưa được một ngày, vai ác trực tiếp đưa một tờ hiệp nghị ly hôn đặt trước mặt cô. Cố Từ Dư nhanh chóng liếc sơ một lần, sau đó vô cùng vui sướng, tiêu sái ký tên mình vào.
“Ba ba giàu sụ thật hào phóng, hợp tác vui vẻ!”
Vai ác : anh chồng được hoi của cô: Hửm???
Trong sáu tháng sau đó, cô trêu chọc em gái chồng, trêu đùa trai trẻ, về đến nhà còn có thể xem anh chồng vai ác tuấn mỹ dưỡng mắt, Cố Từ Dư quả thật là vô cùng sung sướng.
Sau khi Cố Từ Dư tiêu sái đi qua quãng thời gian sáu tháng làm vợ hiền chốn hào môn, đến thời hạn kết thúc hiệp nghị hôn nhân, Cố Từ Dư dứt khoát lưu loát đưa đơn ly hôn, dứt khoát trực tiếp ném trên bàn.
“Ngày mai chúng ta đi đi làm thủ tục.”
Người đàn ông đối diện đột nhiên khựng lại một chút, bộ dáng hờ hững bình tĩnh ngày xưa rốt cục cũng vỡ nứt, để lội ra cảm xúc chân thật mà hắn luôn che giấu.
“Nếu anh nói anh hối hận rồi thì sao?”
P/s: Về sau nam chính có theo đuổi vợ nhưng không hề cưỡng ép nữ chính, có một loại tình yêu gọi là tôn trọng và chấp nhận buông tay nếu cần.
And truyện này 1000% là HE.
Tag: Nữ phụ hào môn thế gia xuyên sách. .151
Chuong 151: C6 Thanh Hieu
Gió xuân dần dần trở nên ấm áp, giống mộng đẹp giữ lại lòng người.
Hô hấp của Lý Tiện Ngư dần dần trở nên mềm nhẹ, nhưng tư thế ngủ của nàng vẫn tệ giống như trước đây.
Gần như là vừa chìm vào mộng đẹp thì bắt đầu không nằm yên mà di chuyển về nơi có ấm áp.
Nàng ở trong bất tri bất giác, từng chút từng chút chiếm lại nửa cái gối đầu bị Lâm Uyên chiếm đi, cuối cùng còn gối mặt lên trên ngực của hắn, ở trong lòng ngực của hắn tìm một tư thế thoải mái dễ chịu mà ngủ.
Lâm Uyên cũng mở mắt phượng ra trong bóng đêm.
Ánh mắt của hắn khẽ lướt qua hai má hơi hơi ửng hồng trong lúc ngủ của Lý Tiện Ngư và đôi môi do thắm mềm mại kia, đen tối trong đáy mắt giống như trở nên đậm hơn một chút.
Hắn giơ tay, ôm thiếu nữ đang ngủ say vào trong lòng ngực.
Lông mi cánh bướm đang rũ xuống của Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng chớp chớp, cuối cùng lại bị cơn buồn ngủ bắt lấy nên không thể mở mắt ra được.
Giọng nói của nàng mơ hồ, giống như đang nói mê hỏi hắn: “Lâm Uyên, ngươi lại muốn ăn ta nữa sao?”
Lâm Uyên đặt cằm lên trên vai của nàng, rũ mi mắt xuống, che lại đen tối trong đáy mắt.
Giọng nói của hắn hơi khàn: “Công chúa cũng đã nguyện ý chờ 27 tháng.” “Thần sao lại chờ không được 27 ngày ngắn ngủi này chứ.” Lý Tiện Ngư mỉm cười xinh đẹp trong giấc mơ. Nàng nhẹ nhàng kêu tên của hắn một tiếng, khóe môi đỏ thắm hơi hơi cong lên, yên bình chìm vào mộng đẹp trong ban đêm.
Giấc mơ ngày xuân ngắn ngủi.
Khi mặt trời vừa hửng sáng, mưa xuân bắt đầu rơi bên ngoài cửa sổ.
Lý Tiện Ngư mơ hồ nghe thấy âm thanh mưa rơi trên đá xanh, nhưng lại vẫn chìm vào giấc ngủ mùa xuân không muốn thức dậy.
Tiếng mưa xuân tí tách tí tách rơi bên ngoài cửa sổ, một chút mưa bụi nhỏ từ cửa sổ nửa mở ra nhẹ nhàng bay vào, mang hơi nước thoang thoảng vào bên trong sương phòng.
Trong lúc hoảng hốt Lý Tiện Ngư cảm thấy bản thân còn đang neo đậu trên sông.
Cơn sóng mù mịt yên tĩnh, ánh trăng sáng ngời.
Nàng một lần nữa nhẹ nhàng khép mắt lại.
Khi Lý Tiện Ngư lại muốn ngủ tiếp, vài tiếng sấm mùa xuân liên tiếp vang lên ở trên bầu trời.
Khiến cho côn trùng sợ hãi.
Sau cơn giông tố qua đi, vạn vật sống lại.
Lý Tiện Ngư cũng hoàn toàn bừng tỉnh trong lúc ngủ mơ.
Sắc mặt nàng trắng bệch, hoảng loạn ngồi dậy từ trong lòng ngực của Lâm Uyên, vội vàng khoác áo lên, mang giày ngủ và muốn chạy ra bên ngoài.
Lâm Uyên nhanh chóng giơ tay nắm lấy cổ tay trắng nõn của nàng, cầm lấy một cái áo choàng len khoác lên trên người nàng, che quần áo còn chưa kịp sửa sang lại của nàng. Lý Tiện Ngư ngửa đầu nhìn hắn, giọng nói dồn dập: “Lâm Uyên, là tiếng sấm. Mỗi lần khi giông tố, bệnh tình của mẫu phi đều rất nghiêm trọng. Ta phải đi xem bà ấy!”
Cho dù như thế nào, nàng cũng muốn nghĩ cách giúp mẫu phi che giấu.
Dù sao, đây có lẽ là lần cuối cùng mẫu phi quay trở lại quê hương.
Nàng không muốn làm ông ngoại bà ngoại nhìn thấy mẫu phi đã từng dịu dàng nhã nhặn lịch sự lại có bộ dáng điên cuồng khi phát bệnh.
Lâm Uyên gật đầu, nhanh chóng bế nàng lên, mang theo nàng bay vút ra bên ngoài.
Phía sau hành lang khá cũ nước chảy như trút nước.
Dưới ánh sáng tầng tầng lớp lớp, Lý Tiện Ngư nhìn thấy khuê phòng lúc trước của mẫu phi.
Đồng thời, nàng nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng đàn nguyệt thanh thúy như hạt châu rơi.
Giai điệu uyển chuyển nhẹ nhàng trong vắt, giống như nước suối mát lạnh chảy róc rách trong rừng.
“Là tiếng đàn nguyệt của mẫu phi.” Lý Tiện Ngư ra hiệu kêu Lâm Uyên thả nàng xuống, lo lắng nhỏ giọng nói: “Từ sau khi linh cữu của Hoắc tiểu tướng quân vào kinh, bà ấy không còn đàn nữa.”
Lâm Uyên cũng nhận ra có điều không đúng. Hắn lập tức đặt Lý Tiện Ngư ở bên ngoài khuê phòng trước kia của Cố Thanh Hiểu.
Bản thân thì lui vào chỗ rẽ ở chỗ xa hơn một chút trên hành lang, quay người lại dưới nước mưa đang nhỏ giọt.
Lý Tiện Ngư bước nhanh tiến lên, đầu ngón tay hơi lạnh vội vàng gõ lên trên tấm bình phong trước mắt. Nàng vội vàng kêu: “Mẫu phi?”
Trời mưa kéo dài trên hành lang, tiếng đàn nguyệt trong phòng vang lên thanh thúy. Nhưng chỉ duy nhất là không có ai đáp lại.
Lý Tiện Ngư càng cảm thấy lo lắng. Nàng khẽ cắn cánh môi, lập tức duỗi tay đẩy tấm bình phong trước mắt ra.
Sau đó tình huống trong khuê phòng đập vào mi mắt nàng.
Cố Thanh Hiểu một mình ngồi trên ghế hoa hồng, trên người mặc áo ngủ màu xanh nhạt, mái tóc đen mềm mại buông xõa bên hông.
Trong lòng ngực ôm cây đàn nguyệt khá cũ. Bà rũ lông mi xuống, ở trong tiếng giông tố nhẹ nhàng gảy đàn, vẻ mặt dịu dàng, bên môi còn mang theo nụ cười nhợt nhạt. Giống như một vị tiểu thư chưa xuất giá, vui vẻ đánh đàn ở trong phòng của mình.
Lý Tiện Ngư hơi sửng sốt, lại nghiêng đầu nhìn về phía cung nữ còn lại đang hầu hạ trong phòng.
Những cung nữ đó cũng chưa bao giờ gặp qua Thục phi như vậy, đều là hai mặt nhìn nhau, trong một lúc không biết nên nói như thế nào mới đúng.
Cuối cùng vẫn là Đào ma ma hàng năm hầu hạ bên người Thục phi phản ứng lại.
Bà ấy vội vàng khoác thêm một cái áo choàng lên trên người Thục phi, che lại áo ngủ mỏng manh trên người Thục phi, lại thử hỏi Lý Tiện Ngư: “Công chúa, có cần kêu người nấu thuốc theo đơn thuốc của Cố thái y không?”
Khi Lý Tiện Ngư hơi do dự, hành lang gỗ bị nước mưa ướt nhẹp lại vang lên tiếng bước chân.
Tiếng bước chân hỗn loạn, giọng nói nôn nóng của Cố Thế Văn và Thích thị liên tiếp truyền đến: “Niên Niên ——” Bọn họ có lẽ là nghe thấy tiếng đàn nguyệt nên mới đến đây, đồng dạng kinh ngạc dừng bước trước khuê phòng của Cố Thanh Hiểu.
Nhưng khác với Lý Tiện Ngư.
Hốc mắt của đôi phu thê già này dần dần đỏ lên, giống như cách thời gian dài dòng lại gặp được thiếu nữ chưa xuất giá kia.
Theo giọng nói của bọn họ gọi nhũ danh của Cố Thanh Hiểu vừa rơi xuống.
Cố Thanh Hiểu ở bên trong khuê phòng cũng dừng tiếng đàn lại. Nàng nhẹ nhàng ngước lông mi lên, ánh mắt dừng ở trên người của Cố Thế Văn và Thích thị, sau đó cong cong đôi mắt trong veo cười rộ lên.
Nàng kêu: “Phụ thân, mẫu thân.”
Tất cả mọi người đều sững sờ ngay tại chỗ.
Người đầu tiên phản ứng lại trước, là phu thê Cố Thế Văn.
Bọn họ nước mắt rơi đầy mặt, loạng choạng đi về phía trước: “Niên Niên, con cuối cùng cũng tỉnh lại rồi.”
Lý Tiện Ngư cũng nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào kêu: “Mẫu phi.”
Cố Thanh Hiểu ngước mắt nhìn bọn họ.
Một đôi mắt hạnh hoa giống hệt Lý Tiện Như hiếm khi nhìn thấy vẻ trong sáng.
Bà hơi hơi thẹn thùng mím môi mỉm cười với phu thê Cố Thế Văn, nhỏ giọng nói: “Có lẽ là đêm mùa xuân giữ lòng người, nữ nhi ngủ hơi lâu một chút.”
Nói xong, bà lại chuyển ánh mắt nhìn về phía Lý Tiện Ngư.
Nhìn về phía thiếu nữ gọi bà là mẫu phi. Cố Thanh Hiểu tính tình tốt cong mi nói: “Ngươi là đang nói đùa với ta sao 一一ta còn chưa xuất giá đâu.”
“Hơn nữa, ngươi trông bằng tuổi của ta. Ta làm sao có thể có con gái lớn như ngươi vậy.”
Biểu cảm vui vẻ của phu thê Cố Thế Văn lập tức dừng lại trên mặt.
Đầu ngón tay nắm cổ áo của Lý Tiện Ngư siết chặt lại, giọng nói dần dần trở nên hơi luống cuống: “Mẫu phi, con là Chiêu Chiêu. Người không nhớ rõ con sao?”
Cố Thanh Hiểu chỉ mỉm cười. Giống như nhận định rằng nàng đang nói một câu nói đùa không hề vui chút nào.
Trước khi Lý Tiện Ngư còn muốn giải thích, bà đặt đàn nguyệt xuống và hơi hơi cúi đầu, giống như nhìn thấy áo ngủ xanh nhạt mình đang mặc dưới lớp áo choàng.
Gương mặt trắng nõn của Cố Thanh Hiểu hơi đỏ lên. Nàng đuổi tất cả mọi người ra ngoài, khép chặt tấm bình phong lại.
Trong phòng không còn vang lên tiếng đàn nguyệt nữa.
Dưới hành lang cơn mưa xuân vẫn không hề ngừng lại.
Tiếng mưa xuân vang lên liên tục không dứt, tất cả mọi người đều đứng trên hành lang gỗ khá cũ kia, nhìn tấm bình phong khắc hoa đóng chặt trước mắt, vẻ mặt hoàn toàn không giống nhau. Nhưng cũng không có ai lên tiếng nói gì. Cho đến sau thời gian một chén trà nhỏ.
Cố Thanh Hiểu thay quần áo xong và bước ra.
Thấy trên hành lang còn có rất nhiều người đang đứng chờ, lúc này mới hơi kinh ngạc nhỏ giọng hỏi: “Phụ thân, mẫu thân, các nàng là ai vậy? Tại sao đều chờ ở bên ngoài phòng của con?” Phu thê Cố Thế Văn không biết nên trả lời lại như thế nào. Cho đến cuối cùng, vẫn là Cố Thế Văn run rẩy hỏi: “Niên Niên, con có còn nhớ rõ đêm nay là năm nào không?”
Cố Thanh Hiểu ngoan ngoãn trả lời: “Nữ nhi nhớ rõ. Năm nay là năm Thừa Đỉnh thứ 3. Hôm nay là ngày mười hai tháng hai.”
Bà nói nghiêm túc như vậy, nhưng tất cả mọi người ở đây đều biết, năm nay là Thừa Đỉnh thứ 24.
Cách Thừa Đỉnh thứ 3 trong miệng của bà, đã qua đi 21 năm. Nhưng bà còn dừng lại ở năm mình cập kê.
Cái ngày đi Lễ Hội Hoa kia. . 152
Cũng may không để nàng lo lắng thêm nữa.
Khi ánh nắng hoàng hôn đầu tiên rơi xuống, bà ngoại đứng dậy dẫn nàng đi tiền viện dùng bữa.
Trong phòng khách được trang trí đơn giản lịch sự, Lâm Uyên đang đợi nàng ở đó.
Bọn nha hoàn sắp xếp vị trí của hắn ngồi bên cạnh nàng, các món ăn đặt trước mặt của hắn cũng đặc biệt trông rất ngon.
Có vẻ giống như bộ dáng trong phủ đang chiêu đãi cháu rể mới.
Lý Tiện Ngư nghĩ thầm muốn hỏi hắn về chuyện của ông ngoại. Nhưng mọi người đều có mặt ở đây nên không tiện mở miệng nói chuyện.
Cho nên nàng đi theo bà ngoại ngồi vào chỗ, ngoan ngoãn cúi đầu dùng bữa. Thật vất vả chờ đợi dùng xong bữa tối.
Sau khi tạm biệt ông ngoại bà ngoại, nàng vội vàng quay trở lại phòng của mình. Nha hòan hầu hạ trong phòng đều bị nàng kêu lui ra ngoài, tấm bình phong cũng bị nàng nhẹ nhàng đóng lại.
Trong sương phòng yên tĩnh, nàng nhìn lên trên xà nhà nhỏ giọng gọi tên thiếu niên: “Lâm Uyên.”
Trên hành lang truyền đến tiếng trả lời thản nhiên của thiếu niên.
Cửa sổ khép hờ bị đẩy ra, Lâm Uyên lập tức nhảy vào từ cửa sổ. Môi mỏng của hắn khẽ cong lên, giống như đoán được suy nghĩ của nàng: “Nàng muốn hỏi chuyện của ông ngoại sao?” Lý Tiện Ngư ngoan ngoãn gật đầu: “Lâm Uyên, ông ngoại hỏi chàng cái gì vậy?”
“Có phải hồi về thân thế của chàng không?”
Nàng nói, hơi lo lắng nghi 一一
Nếu khi hỏi đến thân phận, Lâm Uyên nói hắn là hoàng đế Dận Triều.
Ông ngoại tuổi già có bị kinh sợ hay không? Lại có thể hiểu lầm thành nàng bởi vì cúi đầu trước hoàng quyền nên đành phải xa xôi ngàn dặm hòa thân đến Dan Triều hay không?
Rốt cuộc, Đại Nguyệt cũng không phải chưa từng có tiền lệ như vậy?
Lâm Uyên thản nhiên gật đầu trong ánh mắt của nàng.
“Ngay từ đầu ông ấy không tình nguyện khi nghe nói công chúa muốn theo ta đi đến Dận Triều.”
Trong lòng Lý Tiện Ngư hơi thắt lại.
Nàng hỏi kỹ càng nói: “Sau đó sao? Ông ngoại đồng ý rồi sao?”
Lâm Uyên nhỏ giọng trả lời một tiếng.
Trong giây lát hắn nhớ lại tình hình lúc nãy trong thư phòng.
Cố Thế Văn đầy đầu bạc một mình ngồi trên ghế bành. Trước mắt là bàn dài ông thường ngày đọc sách, tất cả đồ trang trí trên bàn đều cực kỳ đơn giản. Đồ vật duy nhất khiến người ta chú ý, là bức tượng mèo gốm đè ở trên giấy Tuyên Thành. Men gốm có màu sắc sặc sỡ. Giống như là món đồ chơi yêu thích của nhóm trẻ con, cũng giống như là một đồ vật lâu năm.
Cố Thế Văn nhìn bức tượng mèo gốm kia một lúc rất lâu, cũng không biết là nhớ tới cái gì, cuối cùng là khe khẽ thở dài —— “Thôi. Chỉ cần Chiêu Chiêu nguyện ý, đi nơi nào cũng được.”
Lông mi của Lý Tiện Ngư rũ xuống, hơi buồn bã nhỏ giọng nói: “Ông ngoại nhất định là nhớ tới chuyện của mẫu phi và Hoắc tiểu tướng quân.”
Lâm Uyên không phủ nhận.
Hắn cúi người, giúp Lý Tiện Ngư sửa dải lụa choàng bị gió thổi rối loạn ở khuỷu tay: “Người kia đã qua đời, không thể sống lại. Nhưng ở Dận Triều và Đại Nguyệt bây giờ, bi kịch như vậy sẽ không xảy ra lần thứ hai.”
Tâm trạng hạ xuống của Lý Tiện Ngư lúc này mới dần dần khôi phục lại.
Nàng nhẹ nhàng gật đầu, nói với Lâm Uyên: “Ta đi ngủ trước đây, ngày mai còn phải dậy sớm đi gặp bà ngoại.”
“Bà ngoại nói sẽ làm điểm tâm sở trường cho ta ăn.”
Lâm Uyên gật đầu, đứng dậy đi về phía cửa sổ dài. Hắn nói: “Công chúa ngủ ngon. Thần sẽ canh giữ ở trên hành lang.”
Lý Tiện Ngư mơ hồ nhớ tới.
Đây giống như là lần thứ hai Lâm Uyên nói với nàng lời nói tương tự như vậy. Nếu nghĩ kỹ lại, giống như là khi trở về từ trường đua ngựa, Lâm Uyên không có qua đêm ở trong phòng của nàng
Cho dù là ở trên xà nhà.
Nàng cái hiểu cái không, rồi lại không biết nên hỏi như thế nào, hay là đi hình dung chuyện này như thế nào.
Chỉ là gương mặt ửng đỏ hỏi hắn: “Lâm Uyên, chàng đang trốn ta sao?”
Lâm Uyên xoay người lại, đuôi lông mày khẽ nhướng lên: “Công chúa nói cái gì?” Lý Tiện Ngư không biết nên hình dung như thế nào. Nàng suy nghĩ một lúc, cảm thấy tốt hơn hết vẫn là tái hiện tình cảnh lại. Nên nàng chạy chậm tiến lên, nhẹ nhàng nhón mũi chân lên ở trước mặt Lâm Uyên, duỗi tay vòng qua cổ của Lâm Uyên.
Ánh mắt của Lâm Uyên hơi tối lại, phối hợp động tác của nàng mà cúi người xuống.
Hắn còn chưa nói lời nào, Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng mổ một cái lên trên môi của hắn: “Giống như là sau khi như vậy......”
Giống như là sau khi như vậy, Lâm Uyên đều sẽ trốn tránh nàng.
Nàng còn chưa có nói xong. Lâm Uyên bỗng dưng kéo nàng lại gần. Ngón tay thon dài lập tức nâng cằm nàng lên, ở khi nàng không hề phòng bị thì cúi đầu hôn nàng một cái thật sâu.
Lông mi của Lý Tiện Ngư run nhẹ.
Trong một lúc đều đã quên đáp lại.
Đêm mùa xuân kéo dài, hô hấp của thiếu niên sâu nặng như vậy, môi mỏng đặc biệt nóng cháy. Hắn hôn vừa triền miên vừa thâm nhập, khiến nhịp tim của Lý Tiện Ngư cũng dần dần nhanh hơn một phách.
Nàng ngoan ngoãn tiếp nhận, đáp lại một cách ngây ngô. Mà đáy mắt của Lâm Uyên càng thêm đen tối, giống như đêm dài không sao ở bên ngoài cửa sổ. Trước khi hôn hấp của cả hai hoàn toàn trở nên hỗn loạn, Lâm Uyên không thể không buông lỏng nàng ra.
Hắn nghiêng mặt đi, kiềm chế bản thân không nhìn nàng. Bàn tay to có khớp xương rõ ràng lại vẫn nắm chặt cổ tay trắng nõn của nàng.
Không cho nàng thoát đi.
Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng nằm ở trên vai của hắn. Lông mi rũ xuống, hô hấp hơi loạn.
Còn chưa kịp nhẹ nhàng gọi tên của hắn một tiếng, thì đã bị Lâm Uyên bế lên. “Lâm Uyên?” Lý Tiện Ngư nhỏ giọng kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Nàng theo bản năng đuỗi tay lần thứ hai vòng tay ôm lấy cổ của hắn. Mà Lâm Uyên đi nhanh về phía trước, vén bức màn đỏ lên rồi đặt nàng lên trên giường gấm ở trong sương phòng.
Phần lưng của Lý Tiện Ngư chạm vào đệm chăn mềm mại, Lâm Uyên thì một tay kéo chăn gấm trên giường ra và quấn chặt nàng lại
Toàn thân trên dưới, chỉ lộ ra một đầu tóc đen và một khuôn mặt nhỏ trắng nõn vô tội. Mà hắn thì một tay chống trên giường gấm, từ trên cao nhìn xuống nàng, đôi mắt phượng đen đậm kia ở trong bóng đêm càng thêm sâu thẳm, hình như có cơn sóng đang cuộn trào.
Hắn khàn khàn mở miệng hỏi: “Có phải công chúa đã quá xem trọng thần rồi không?”
Hai má của Lý Tiện Ngư đỏ bừng. Nàng rụt cả người về phía sau, chôn một nửa gương mặt ửng đỏ vào trong chăn gấm, chỉ lộ ra một đôi mắt đen như ngọc đen nhìn hắn.
Nàng nhỏ giọng như tiếng muỗi kêu: “Ta chỉ muốn hỏi một chút......”
Lâm Uyên nhướng mày lên, giọng nói khàn khàn: “Bây giờ công chúa đã biết chưa?”
Lý Tiện Ngư chột dạ gật đầu, ở trong chăn gấm nhỏ giọng nói: “Ta đã biết, chàng... chàng mau trở về ngủ đi.”
Lâm Uyên lại không có đứng dậy.
Đôi mắt của hắn nặng nề hỏi nàng: “Công chúa không cần thần làm ấm giường sao?” Mặt của Lý Tiện Ngư đỏ như máu. Nàng then thùng lên tiếng: “Bây giờ đã là mùa xuân......”
Nàng vốn dĩ muốn nói là có thể kêu Nguyệt Kiến rót một bình nước nóng lại đây, nhưng vừa ngước mắt lên thì nhìn thẳng vào đáy mắt không tốt không hề che giấu chút nào của Lâm Uyên, nàng vẫn nhút nhát sợ sệt mà sửa miệng lại: “Nếu không, hay là vẫn cần đi......”
Lâm Uyên nhỏ giọng trả lời, duỗi tay kéo vạt áo của mình ra. Hắn cúi người chống ở trên đầu của Lý Tiện Ngư, mà giờ phút này ánh mắt của Lý Tiện Ngư cũng đang hơi hơi ngước lên.
Hắn kéo xuống không hề do dự chút nào.
Trong chốc lát Lý Tiện Ngư nhìn thấy da thịt trắng lạnh, xương quai xanh tỉnh xảo và cơ ngực có đường cong rắn chắc không hề sót bất cứ thứ gì của hắn. Trên mặt của nàng càng nóng, hoang mang rối loạn rũ mắt xuống, di chuyển thân thể vào sát vách tường để nhường chỗ cho hắn. Nhưng giường gấm bên trong sương phòng của Cố phủ cũng không có rộng rãi giống như trong Điện Phi Hương.
Mặc dù Lý Tiện Ngư lại cố gắng như thế nào, thì khi Lâm Uyên nằm xuống thì tất cả chỗ được nhường ra vẫn bị hắn chiếm đầy trong nháy mắt.
Hai người gần như là ngủ cạnh nhau.
Lâm Uyên còn rất đương nhiên chiếm đi nửa cái gối đầu của nàng.
Lý Tiện Ngư hơi co quắp, giọng nói cũng có hơi nóng bay ra ngoài giống như trên mặt vậy: “Vậy... ta đi ngủ trước đây.”
Nàng nói, hơi không yên tâm một chút, phòng ngừa chu đáo nhỏ giọng bổ sung: “Nếu buổi tối tư thế ngủ của ta không được tốt, chàng nhớ phải đẩy ta ra.” Lâm Uyên liếc mắt nhìn nàng một cái thật sâu, sau đó lại nhỏ giọng trả lời: “Ta biết rồi.”
Lúc này Lý Tiện Ngu mới nhẹ nhàng nhắm mắt lại, ở trong màn đêm từ từ chìm vào giấc ngủ.
Tên truyện: SAU KHI KÝ THỎA THUẬN LY HÔN CÙNG VAI Ac CỐ CHẤP
Tác giả: Ôn Sơ Cửu
Editor: Team TN
Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Xuyên thư, Hào môn thế gia, Nữ phụ, Sang văn, 1v1, Thị giác nữ chủ.
Giới thiệu:
Cố Từ Dư xuyên đến một quyển truyện ngôn tình, trở thành nự phụ pháo hôi.... Vợ vai ác, lại còn mơ ước đám đàn ông của nữ chính, cuối cùng bi thảm đi nhận cơm hộp.
Xuyên qua chưa được một ngày, vai ác trực tiếp đưa một tờ hiệp nghị ly hôn đặt trước mặt cô. Cố Từ Dư nhanh chóng liếc sơ một lần, sau đó vô cùng vui sướng, tiêu sái ký tên mình vào.
“Ba ba giàu sụ thật hào phóng, hợp tác vui vẻ!”
Vai ác : anh chồng được hoi của cô: Hửm???
Trong sáu tháng sau đó, cô trêu chọc em gái chồng, trêu đùa trai trẻ, về đến nhà còn có thể xem anh chồng vai ác tuấn mỹ dưỡng mắt, Cố Từ Dư quả thật là vô cùng sung sướng.
Sau khi Cố Từ Dư tiêu sái đi qua quãng thời gian sáu tháng làm vợ hiền chốn hào môn, đến thời hạn kết thúc hiệp nghị hôn nhân, Cố Từ Dư dứt khoát lưu loát đưa đơn ly hôn, dứt khoát trực tiếp ném trên bàn.
“Ngày mai chúng ta đi đi làm thủ tục.”
Người đàn ông đối diện đột nhiên khựng lại một chút, bộ dáng hờ hững bình tĩnh ngày xưa rốt cục cũng vỡ nứt, để lội ra cảm xúc chân thật mà hắn luôn che giấu.
“Nếu anh nói anh hối hận rồi thì sao?”
P/s: Về sau nam chính có theo đuổi vợ nhưng không hề cưỡng ép nữ chính, có một loại tình yêu gọi là tôn trọng và chấp nhận buông tay nếu cần.
And truyện này 1000% là HE.
Tag: Nữ phụ hào môn thế gia xuyên sách. .151
Chuong 151: C6 Thanh Hieu
Gió xuân dần dần trở nên ấm áp, giống mộng đẹp giữ lại lòng người.
Hô hấp của Lý Tiện Ngư dần dần trở nên mềm nhẹ, nhưng tư thế ngủ của nàng vẫn tệ giống như trước đây.
Gần như là vừa chìm vào mộng đẹp thì bắt đầu không nằm yên mà di chuyển về nơi có ấm áp.
Nàng ở trong bất tri bất giác, từng chút từng chút chiếm lại nửa cái gối đầu bị Lâm Uyên chiếm đi, cuối cùng còn gối mặt lên trên ngực của hắn, ở trong lòng ngực của hắn tìm một tư thế thoải mái dễ chịu mà ngủ.
Lâm Uyên cũng mở mắt phượng ra trong bóng đêm.
Ánh mắt của hắn khẽ lướt qua hai má hơi hơi ửng hồng trong lúc ngủ của Lý Tiện Ngư và đôi môi do thắm mềm mại kia, đen tối trong đáy mắt giống như trở nên đậm hơn một chút.
Hắn giơ tay, ôm thiếu nữ đang ngủ say vào trong lòng ngực.
Lông mi cánh bướm đang rũ xuống của Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng chớp chớp, cuối cùng lại bị cơn buồn ngủ bắt lấy nên không thể mở mắt ra được.
Giọng nói của nàng mơ hồ, giống như đang nói mê hỏi hắn: “Lâm Uyên, ngươi lại muốn ăn ta nữa sao?”
Lâm Uyên đặt cằm lên trên vai của nàng, rũ mi mắt xuống, che lại đen tối trong đáy mắt.
Giọng nói của hắn hơi khàn: “Công chúa cũng đã nguyện ý chờ 27 tháng.” “Thần sao lại chờ không được 27 ngày ngắn ngủi này chứ.” Lý Tiện Ngư mỉm cười xinh đẹp trong giấc mơ. Nàng nhẹ nhàng kêu tên của hắn một tiếng, khóe môi đỏ thắm hơi hơi cong lên, yên bình chìm vào mộng đẹp trong ban đêm.
Giấc mơ ngày xuân ngắn ngủi.
Khi mặt trời vừa hửng sáng, mưa xuân bắt đầu rơi bên ngoài cửa sổ.
Lý Tiện Ngư mơ hồ nghe thấy âm thanh mưa rơi trên đá xanh, nhưng lại vẫn chìm vào giấc ngủ mùa xuân không muốn thức dậy.
Tiếng mưa xuân tí tách tí tách rơi bên ngoài cửa sổ, một chút mưa bụi nhỏ từ cửa sổ nửa mở ra nhẹ nhàng bay vào, mang hơi nước thoang thoảng vào bên trong sương phòng.
Trong lúc hoảng hốt Lý Tiện Ngư cảm thấy bản thân còn đang neo đậu trên sông.
Cơn sóng mù mịt yên tĩnh, ánh trăng sáng ngời.
Nàng một lần nữa nhẹ nhàng khép mắt lại.
Khi Lý Tiện Ngư lại muốn ngủ tiếp, vài tiếng sấm mùa xuân liên tiếp vang lên ở trên bầu trời.
Khiến cho côn trùng sợ hãi.
Sau cơn giông tố qua đi, vạn vật sống lại.
Lý Tiện Ngư cũng hoàn toàn bừng tỉnh trong lúc ngủ mơ.
Sắc mặt nàng trắng bệch, hoảng loạn ngồi dậy từ trong lòng ngực của Lâm Uyên, vội vàng khoác áo lên, mang giày ngủ và muốn chạy ra bên ngoài.
Lâm Uyên nhanh chóng giơ tay nắm lấy cổ tay trắng nõn của nàng, cầm lấy một cái áo choàng len khoác lên trên người nàng, che quần áo còn chưa kịp sửa sang lại của nàng. Lý Tiện Ngư ngửa đầu nhìn hắn, giọng nói dồn dập: “Lâm Uyên, là tiếng sấm. Mỗi lần khi giông tố, bệnh tình của mẫu phi đều rất nghiêm trọng. Ta phải đi xem bà ấy!”
Cho dù như thế nào, nàng cũng muốn nghĩ cách giúp mẫu phi che giấu.
Dù sao, đây có lẽ là lần cuối cùng mẫu phi quay trở lại quê hương.
Nàng không muốn làm ông ngoại bà ngoại nhìn thấy mẫu phi đã từng dịu dàng nhã nhặn lịch sự lại có bộ dáng điên cuồng khi phát bệnh.
Lâm Uyên gật đầu, nhanh chóng bế nàng lên, mang theo nàng bay vút ra bên ngoài.
Phía sau hành lang khá cũ nước chảy như trút nước.
Dưới ánh sáng tầng tầng lớp lớp, Lý Tiện Ngư nhìn thấy khuê phòng lúc trước của mẫu phi.
Đồng thời, nàng nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng đàn nguyệt thanh thúy như hạt châu rơi.
Giai điệu uyển chuyển nhẹ nhàng trong vắt, giống như nước suối mát lạnh chảy róc rách trong rừng.
“Là tiếng đàn nguyệt của mẫu phi.” Lý Tiện Ngư ra hiệu kêu Lâm Uyên thả nàng xuống, lo lắng nhỏ giọng nói: “Từ sau khi linh cữu của Hoắc tiểu tướng quân vào kinh, bà ấy không còn đàn nữa.”
Lâm Uyên cũng nhận ra có điều không đúng. Hắn lập tức đặt Lý Tiện Ngư ở bên ngoài khuê phòng trước kia của Cố Thanh Hiểu.
Bản thân thì lui vào chỗ rẽ ở chỗ xa hơn một chút trên hành lang, quay người lại dưới nước mưa đang nhỏ giọt.
Lý Tiện Ngư bước nhanh tiến lên, đầu ngón tay hơi lạnh vội vàng gõ lên trên tấm bình phong trước mắt. Nàng vội vàng kêu: “Mẫu phi?”
Trời mưa kéo dài trên hành lang, tiếng đàn nguyệt trong phòng vang lên thanh thúy. Nhưng chỉ duy nhất là không có ai đáp lại.
Lý Tiện Ngư càng cảm thấy lo lắng. Nàng khẽ cắn cánh môi, lập tức duỗi tay đẩy tấm bình phong trước mắt ra.
Sau đó tình huống trong khuê phòng đập vào mi mắt nàng.
Cố Thanh Hiểu một mình ngồi trên ghế hoa hồng, trên người mặc áo ngủ màu xanh nhạt, mái tóc đen mềm mại buông xõa bên hông.
Trong lòng ngực ôm cây đàn nguyệt khá cũ. Bà rũ lông mi xuống, ở trong tiếng giông tố nhẹ nhàng gảy đàn, vẻ mặt dịu dàng, bên môi còn mang theo nụ cười nhợt nhạt. Giống như một vị tiểu thư chưa xuất giá, vui vẻ đánh đàn ở trong phòng của mình.
Lý Tiện Ngư hơi sửng sốt, lại nghiêng đầu nhìn về phía cung nữ còn lại đang hầu hạ trong phòng.
Những cung nữ đó cũng chưa bao giờ gặp qua Thục phi như vậy, đều là hai mặt nhìn nhau, trong một lúc không biết nên nói như thế nào mới đúng.
Cuối cùng vẫn là Đào ma ma hàng năm hầu hạ bên người Thục phi phản ứng lại.
Bà ấy vội vàng khoác thêm một cái áo choàng lên trên người Thục phi, che lại áo ngủ mỏng manh trên người Thục phi, lại thử hỏi Lý Tiện Ngư: “Công chúa, có cần kêu người nấu thuốc theo đơn thuốc của Cố thái y không?”
Khi Lý Tiện Ngư hơi do dự, hành lang gỗ bị nước mưa ướt nhẹp lại vang lên tiếng bước chân.
Tiếng bước chân hỗn loạn, giọng nói nôn nóng của Cố Thế Văn và Thích thị liên tiếp truyền đến: “Niên Niên ——” Bọn họ có lẽ là nghe thấy tiếng đàn nguyệt nên mới đến đây, đồng dạng kinh ngạc dừng bước trước khuê phòng của Cố Thanh Hiểu.
Nhưng khác với Lý Tiện Ngư.
Hốc mắt của đôi phu thê già này dần dần đỏ lên, giống như cách thời gian dài dòng lại gặp được thiếu nữ chưa xuất giá kia.
Theo giọng nói của bọn họ gọi nhũ danh của Cố Thanh Hiểu vừa rơi xuống.
Cố Thanh Hiểu ở bên trong khuê phòng cũng dừng tiếng đàn lại. Nàng nhẹ nhàng ngước lông mi lên, ánh mắt dừng ở trên người của Cố Thế Văn và Thích thị, sau đó cong cong đôi mắt trong veo cười rộ lên.
Nàng kêu: “Phụ thân, mẫu thân.”
Tất cả mọi người đều sững sờ ngay tại chỗ.
Người đầu tiên phản ứng lại trước, là phu thê Cố Thế Văn.
Bọn họ nước mắt rơi đầy mặt, loạng choạng đi về phía trước: “Niên Niên, con cuối cùng cũng tỉnh lại rồi.”
Lý Tiện Ngư cũng nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào kêu: “Mẫu phi.”
Cố Thanh Hiểu ngước mắt nhìn bọn họ.
Một đôi mắt hạnh hoa giống hệt Lý Tiện Như hiếm khi nhìn thấy vẻ trong sáng.
Bà hơi hơi thẹn thùng mím môi mỉm cười với phu thê Cố Thế Văn, nhỏ giọng nói: “Có lẽ là đêm mùa xuân giữ lòng người, nữ nhi ngủ hơi lâu một chút.”
Nói xong, bà lại chuyển ánh mắt nhìn về phía Lý Tiện Ngư.
Nhìn về phía thiếu nữ gọi bà là mẫu phi. Cố Thanh Hiểu tính tình tốt cong mi nói: “Ngươi là đang nói đùa với ta sao 一一ta còn chưa xuất giá đâu.”
“Hơn nữa, ngươi trông bằng tuổi của ta. Ta làm sao có thể có con gái lớn như ngươi vậy.”
Biểu cảm vui vẻ của phu thê Cố Thế Văn lập tức dừng lại trên mặt.
Đầu ngón tay nắm cổ áo của Lý Tiện Ngư siết chặt lại, giọng nói dần dần trở nên hơi luống cuống: “Mẫu phi, con là Chiêu Chiêu. Người không nhớ rõ con sao?”
Cố Thanh Hiểu chỉ mỉm cười. Giống như nhận định rằng nàng đang nói một câu nói đùa không hề vui chút nào.
Trước khi Lý Tiện Ngư còn muốn giải thích, bà đặt đàn nguyệt xuống và hơi hơi cúi đầu, giống như nhìn thấy áo ngủ xanh nhạt mình đang mặc dưới lớp áo choàng.
Gương mặt trắng nõn của Cố Thanh Hiểu hơi đỏ lên. Nàng đuổi tất cả mọi người ra ngoài, khép chặt tấm bình phong lại.
Trong phòng không còn vang lên tiếng đàn nguyệt nữa.
Dưới hành lang cơn mưa xuân vẫn không hề ngừng lại.
Tiếng mưa xuân vang lên liên tục không dứt, tất cả mọi người đều đứng trên hành lang gỗ khá cũ kia, nhìn tấm bình phong khắc hoa đóng chặt trước mắt, vẻ mặt hoàn toàn không giống nhau. Nhưng cũng không có ai lên tiếng nói gì. Cho đến sau thời gian một chén trà nhỏ.
Cố Thanh Hiểu thay quần áo xong và bước ra.
Thấy trên hành lang còn có rất nhiều người đang đứng chờ, lúc này mới hơi kinh ngạc nhỏ giọng hỏi: “Phụ thân, mẫu thân, các nàng là ai vậy? Tại sao đều chờ ở bên ngoài phòng của con?” Phu thê Cố Thế Văn không biết nên trả lời lại như thế nào. Cho đến cuối cùng, vẫn là Cố Thế Văn run rẩy hỏi: “Niên Niên, con có còn nhớ rõ đêm nay là năm nào không?”
Cố Thanh Hiểu ngoan ngoãn trả lời: “Nữ nhi nhớ rõ. Năm nay là năm Thừa Đỉnh thứ 3. Hôm nay là ngày mười hai tháng hai.”
Bà nói nghiêm túc như vậy, nhưng tất cả mọi người ở đây đều biết, năm nay là Thừa Đỉnh thứ 24.
Cách Thừa Đỉnh thứ 3 trong miệng của bà, đã qua đi 21 năm. Nhưng bà còn dừng lại ở năm mình cập kê.
Cái ngày đi Lễ Hội Hoa kia. . 152
Bạn cần đăng nhập để bình luận