Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn
Chuong 1:
Chuong 1:Chuong 1:
Chương 1:
Năm Cảnh Nguyên thứ ba, mùa hoa đào hoa mận đua nhau khoe sắc, trong Thịnh Kinh đô thành, nhà Thái Thường Tự Khanh Ôn gia từ trên xuống dưới tràn ngập bầu không khí vui sướng.
Hôm nay là ngày đại hôn của con trai thứ Ôn gia, giờ phút này tân nương đã được nghênh vào phủ.
Trong sảnh vô cùng náo nhiệt, hai bên chen chúc người đến xem lễ.
Thẩm thị ngồi trên vị trí chủ nhìn tiểu nhi tử vẻ mặt vui mừng, mặt mày của bà ta cũng thả lỏng đôi chút, tảng đá cuối cùng trong lòng rốt cuộc rơi xuống.
Tùy theo một tiếng "Đưa vào động phòng”, khóe môi Thẩm thị cong lên, nhìn theo con trai con dâu rời đi, trước mắt bà ta không còn gì che chắn, một cô nương trẻ tuổi mặt tròn trắng trẻo xinh xắn đập vào mắt. Cô nương ấy đang cúi đầu cười nói với một nàng bé cao chưa tới eo.
Một bên gò má của cô nương trẻ mấp máy, không biết là lại lén nhét món ăn vặt nào vào miệng.
Thẩm thị nhìn thấy cô nương đó liền nhớ lại mấy hôm trước Thường di nương vào sân của bà ta khóc lóc kể lể, vẻ mặt Thẩm thị từ vui sướng chuyển sang hờ hững.
Suýt nữa thì quên mất tảng đá này.
Ôn gia ra từ đại tộc Giang Nam, tổ tiên từng ra nhiều quan lớn, đến đời Ôn phụ thì nhậm chức Thái Thường Tự Khanh tam phẩm, dưới gối có hai đích tử cũng có tiên đồ, một người đậu Tiến Sĩ thứ hạng cao vào năm vua mới lên ngôi, hiện nhậm chức ở Lễ Bộ.
Người còn lại vào làm trong Binh Mã Tư, tuy chức quan không cao nhưng rất được quan trên thưởng thức.
Thẩm thị làm chủ mẫu hiện giờ của Ôn gia, tính tình không quá hiền lành, thậm chí có chút khắc nghiệt.
Nhưng trong phủ vô luận là con vợ cả hay con của thiếp, trừ đãi ngộ chi phí ăn mặc khác biệt hơi rõ ràng ra, nam lên ba, nữ lên năm đều được học vỡ lòng, chưa từng bỏ quên ai.
Ôn gia chủ chỉ có hai nhi tử, đều do vợ cả Thẩm thị sinh, có nhiều nữ nhi, trừ đích trưởng nữ do Thẩm thị sinh ra, bốn cô nương khác đều là con của thiếp.
Người Thẩm thị nhìn thấy trong sảnh là Tứ cô nương do Thường di nương sinh, Ôn Diệp.
Tân nương vào cửa, hôm sau đầu giờ mẹo phải đi chính viện kính trà, Ôn Diệp là tiểu cô thứ xuất, dù nàng quen ngủ đến giờ thìn thì hôm nay cũng phải rời khỏi chiếc giường mềm mại sớm hơn một canh giờ.
Tỳ nữ Đào Chỉ kịp thời vào phòng hầu hạ Ôn Diệp rửa mặt súc miệng, đồng thời nói: "Di nương đã đến hỏi mấy lần rồi."
Ôn Diệp luôn mơ màng bỗng xoe tròn mắt hạnh, nhìn qua khỏe mắt thấy khuôn mặt tròn trịa tỉnh trí trong gương đồng, ngáp nhẹ hỏi: "Di nương thức dậy vào lúc nào?”
Đào Chi giúp Ôn Diệp lau mặt, trả lời: "Giờ dần."
"Di nương thật lợi hại." Ôn Diệp khẽ thở dài: "Ta thì dậy không nổi."
Đào Chi nghe vậy cười khẽ nói: "Rõ ràng là cô nương dậy muộn, sân khác đều đã sớm có động tĩnh."
Tính tình của Đào Chi hoạt bát hơn Vân Chi, khi ở trước mặt Ôn Diệp luôn là có gì nói đó mà không hề kieng de.
Ôn Diệp súc miệng xong lại ngồi xuống ghế gỗ có lót đệm, mắt nhìn gương đồng, nhủ thầm thảo nào người thời xưa sống không thọ, mỗi ngày trời chưa sáng đã phải thức dậy, sống lâu được mới kỳ lạ.
Ôn Diệp ở hiện đại bởi vì tăng ca mà hoa mắt, tâm mệt nhìn nhầm đèn đỏ thành đèn xanh, vì thế mà băng qua đường bị xe đụng mất mạng, nàng sống lại một đời, cho nên đặc biệt quý trọng sinh mệnh.
Ôn Diệp xuyên vào từ bụng mẹ, lúc nàng ở trong bụng của Thường thị bằng vào nội dung nói chuyện mỗi ngày của người xung quanh tổng kết ra một số thông tin quan trọng.
100%
18px
910px
Chương 1:
Năm Cảnh Nguyên thứ ba, mùa hoa đào hoa mận đua nhau khoe sắc, trong Thịnh Kinh đô thành, nhà Thái Thường Tự Khanh Ôn gia từ trên xuống dưới tràn ngập bầu không khí vui sướng.
Hôm nay là ngày đại hôn của con trai thứ Ôn gia, giờ phút này tân nương đã được nghênh vào phủ.
Trong sảnh vô cùng náo nhiệt, hai bên chen chúc người đến xem lễ.
Thẩm thị ngồi trên vị trí chủ nhìn tiểu nhi tử vẻ mặt vui mừng, mặt mày của bà ta cũng thả lỏng đôi chút, tảng đá cuối cùng trong lòng rốt cuộc rơi xuống.
Tùy theo một tiếng "Đưa vào động phòng”, khóe môi Thẩm thị cong lên, nhìn theo con trai con dâu rời đi, trước mắt bà ta không còn gì che chắn, một cô nương trẻ tuổi mặt tròn trắng trẻo xinh xắn đập vào mắt. Cô nương ấy đang cúi đầu cười nói với một nàng bé cao chưa tới eo.
Một bên gò má của cô nương trẻ mấp máy, không biết là lại lén nhét món ăn vặt nào vào miệng.
Thẩm thị nhìn thấy cô nương đó liền nhớ lại mấy hôm trước Thường di nương vào sân của bà ta khóc lóc kể lể, vẻ mặt Thẩm thị từ vui sướng chuyển sang hờ hững.
Suýt nữa thì quên mất tảng đá này.
Ôn gia ra từ đại tộc Giang Nam, tổ tiên từng ra nhiều quan lớn, đến đời Ôn phụ thì nhậm chức Thái Thường Tự Khanh tam phẩm, dưới gối có hai đích tử cũng có tiên đồ, một người đậu Tiến Sĩ thứ hạng cao vào năm vua mới lên ngôi, hiện nhậm chức ở Lễ Bộ.
Người còn lại vào làm trong Binh Mã Tư, tuy chức quan không cao nhưng rất được quan trên thưởng thức.
Thẩm thị làm chủ mẫu hiện giờ của Ôn gia, tính tình không quá hiền lành, thậm chí có chút khắc nghiệt.
Nhưng trong phủ vô luận là con vợ cả hay con của thiếp, trừ đãi ngộ chi phí ăn mặc khác biệt hơi rõ ràng ra, nam lên ba, nữ lên năm đều được học vỡ lòng, chưa từng bỏ quên ai.
Ôn gia chủ chỉ có hai nhi tử, đều do vợ cả Thẩm thị sinh, có nhiều nữ nhi, trừ đích trưởng nữ do Thẩm thị sinh ra, bốn cô nương khác đều là con của thiếp.
Người Thẩm thị nhìn thấy trong sảnh là Tứ cô nương do Thường di nương sinh, Ôn Diệp.
Tân nương vào cửa, hôm sau đầu giờ mẹo phải đi chính viện kính trà, Ôn Diệp là tiểu cô thứ xuất, dù nàng quen ngủ đến giờ thìn thì hôm nay cũng phải rời khỏi chiếc giường mềm mại sớm hơn một canh giờ.
Tỳ nữ Đào Chỉ kịp thời vào phòng hầu hạ Ôn Diệp rửa mặt súc miệng, đồng thời nói: "Di nương đã đến hỏi mấy lần rồi."
Ôn Diệp luôn mơ màng bỗng xoe tròn mắt hạnh, nhìn qua khỏe mắt thấy khuôn mặt tròn trịa tỉnh trí trong gương đồng, ngáp nhẹ hỏi: "Di nương thức dậy vào lúc nào?”
Đào Chi giúp Ôn Diệp lau mặt, trả lời: "Giờ dần."
"Di nương thật lợi hại." Ôn Diệp khẽ thở dài: "Ta thì dậy không nổi."
Đào Chi nghe vậy cười khẽ nói: "Rõ ràng là cô nương dậy muộn, sân khác đều đã sớm có động tĩnh."
Tính tình của Đào Chi hoạt bát hơn Vân Chi, khi ở trước mặt Ôn Diệp luôn là có gì nói đó mà không hề kieng de.
Ôn Diệp súc miệng xong lại ngồi xuống ghế gỗ có lót đệm, mắt nhìn gương đồng, nhủ thầm thảo nào người thời xưa sống không thọ, mỗi ngày trời chưa sáng đã phải thức dậy, sống lâu được mới kỳ lạ.
Ôn Diệp ở hiện đại bởi vì tăng ca mà hoa mắt, tâm mệt nhìn nhầm đèn đỏ thành đèn xanh, vì thế mà băng qua đường bị xe đụng mất mạng, nàng sống lại một đời, cho nên đặc biệt quý trọng sinh mệnh.
Ôn Diệp xuyên vào từ bụng mẹ, lúc nàng ở trong bụng của Thường thị bằng vào nội dung nói chuyện mỗi ngày của người xung quanh tổng kết ra một số thông tin quan trọng.
Danh sách chương
- Chuong 1:
- Chuong 2:
- Chuong 3:
- Chuong 4:
- Chuong 5:
- Chuong 6:
- Chuong 7:
- Chuong 8:
- Chuong 9:
- Chuong 10:
- Chuong 11:
- Chuong 12:
- Chương 13:
- Chuong 14:
- Chuong 15:
- Chuong 16:
- Chuong 17:
- Chuong 18:
- Chuong 19:
- Chuong 20:
- Chuong 21:
- Chuong 22:
- Chuong 23:
- Chuong 24:
- Chuong 25:
- Chuong 26:
- Chuong 27:
- Chuong 28:
- Chuong 29:
- Chuong 30:
- Chương 31:
- Chuong 32:
- Chuong 33:
- Chuong 34:
- Chuong 35:
- Chuong 36:
- Chuong 37:
- Chuong 38:
- Chuong 39:
- Chương 40:
- Chuong 41:
- Chuong 42:
- Chuong 43:
- Chuong 44:
- Chuong 45:
- Chuong 46:
- Chuong 47:
- Chuong 48:
- Chuong 49:
- Chuong 50:
- Chuong 51:
- Chuong 52:
- Chương 53:
- Chuong 54:
- Chuong 55:
- Chuong 56:
- Chuong 57:
- Chuong 58:
- Chuong 59:
- Chuong 60:
- Chuong 61:
- Chương 62:
- Chuong 63:
- Chuong 64:
- Chuong 65:
- Chuong 66:
- Chuong 67:
- Chuong 68:
- Chuong 69:
- Chuong 70:
- Chuong 71:
- Chương 72:
- Chương 73:
- Chuong 74:
- Chuong 75:
- Chuong 76:
- Chuong 77:
- Chuong 78:
- Chuong 79:
- Chương 80:
- Chuong 81:
- Chuong 82:
- Chuong 83:
- Chuong 84:
- Chuong 85:
- Chuong 86:
- Chuong 87:
- Chuong 88:
- Chuong 89:
- Chuong 90:
- Chuong 91:
- Chương 92:
- Chương 93:
- Chuong 94:
- Chuong 95:
- Chuong 96:
- Chuong 97:
- Chuong 98:
- Chuong 99:
- Chuong 100:
- Chuong 101:
- Chương 102:
- Chuong 103:
- Chuong 104:
- Chuong 105:
- Chuong 106:
- Chuong 107:
- Chuong 108:
- Chuong 109:
- Chuong 110:
- Chuong 111:
- Chuong 112:
- Chuong 113:
- Chuong 114:
- Chuong 115:
- Chuong 116:
- Chuong 117:
- Chuong 118:
- Chuong 119:
- Chuong 120:
- Chuong 121:
- Chuong 122:
- Chuong 123:
- Chuong 124:
- Chuong 125:
- Chuong 126:
- Chuong 127:
- Chuong 128:
- Chuong 129:
- Chuong 130:
- Chương 131:
- Chuong 132:
- Chuong 133:
- Chuong 134:
- Chuong 135:
- Chuong 136:
- Chuong 137:
- Chuong 138:
- Chuong 139:
- Chuong 140:
- Chuong 141:
- Chương 142:
- Chuong 143:
- Chuong 144:
- Chuong 145:
- Chuong 146:
- Chuong 147:
- Chuong 148:
- Chuong 149:
- Chuong 150:
- Chuong 151:
- Chuong 152:
- Chuong 153:
- Chuong 154:
- Chuong 155:
- Chuong 156:
- Chuong 157:
- Chuong 158:
- Chuong 159:
- Chuong 160:
- Chuong 161:
- Chuong 162:
- Chuong 163:
- Chuong 164:
- Chuong 165:
- Chuong 166:
- Chuong 167:
- Chuong 168:
- Chuong 169:
- Chuong 170:
- Chuong 171:
- Chương 172:
- Chương 173:
- Chuong 174:
- Chuong 175:
- Chuong 176:
- Chuong 177:
- Chuong 178:
- Chuong 179:
- Chuong 180:
- Chuong 181:
- Chuong 182:
- Chuong 183:
- Chuong 184:
- Chuong 185:
- Chuong 186:
- Chuong 187:
- Chuong 188:
- Chuong 189:
- Chuong 190:
- Chuong 191:
- Chương 192:
- Chuong 193:
- Chuong 194:
- Chuong 195:
- Chuong 196:
- Chuong 197:
- Chuong 198:
- Chuong 199:
- Chuong 200:
- Chuong 201:
- Chương 202:
- Chuong 203:
- Chuong 204:
- Chuong 205:
- Chuong 206:
- Chuong 207:
- Chuong 208:
- Chuong 209:
- Chuong 210:
- Chuong 211:
- Chương 212:
- Chuong 213:
- Chuong 214:
- Chuong 215:
- Chuong 216:
- Chuong 217:
- Chuong 218:
- Chuong 219:
- Chuong 220:
- Chương 221:
- Chuong 222:
- Chuong 223:
- Chuong 224:
- Chuong 225:
- Chuong 226:
- Chuong 227:
- Chuong 228:
- Chuong 229:
- Chuong 230:
- Chương 231:
- Chương 232:
- Chuong 233:
- Chuong 234:
- Chuong 235:
- Chuong 236:
- Chuong 237:
- Chuong 238:
- Chuong 239:
- Chuong 240:
- Chuong 241:
- Chương 242:
- Chuong 243:
- Chuong 244:
- Chuong 245:
- Chuong 246:
- Chuong 247:
- Chuong 248:
- Chuong 249:
- Chuong 250:
- Chuong 251:
- Chuong 252:
- Chuong 253:
- Chuong 254:
- Chuong 255:
- Chuong 256:
- Chuong 257:
- Chuong 258:
- Chuong 259:
- Chuong 260:
- Chuong 261:
- Chương 262:
- Chuong 263:
- Chuong 264:
- Chuong 265:
- Chuong 266:
- Chuong 267:
- Chuong 268:
- Chuong 269:
- Chuong 270:
- Chuong 271:
- Chương 272:
- Chương 273:
- Chuong 274:
- Chuong 275:
- Chuong 276:
- Chuong 277:
- Chuong 278:
- Chuong 279:
- Chuong 280:
- Chuong 281:
- Chương 282:
- Chuong 283:
- Chuong 284:
- Chuong 285:
- Chuong 286:
- Chuong 287:
- Chuong 288:
- Chuong 289:
- Chuong 290:
- Chuong 291:
- Chương 292:
- Chuong 293:
- Chuong 294:
- Chuong 295:
- Chuong 296:
- Chuong 297:
- Chuong 298:
- Chuong 299:
- Chuong 300:
- Chuong 301:
- Chương 302:
- Chuong 303:
- Chuong 304:
- Chuong 305:
- Chuong 306:
- Chuong 307:
- Chuong 308:
- Chuong 309:
- Chuong 310:
- Chuong 311:
- Chương 312:
- Chuong 313:
- Chuong 314:
- Chuong 315:
- Chuong 316:
- Chuong 317:
- Chuong 318:
- Chuong 319:
- Chuong 320:
- Chương 321:
- Chuong 322:
- Chuong 323:
- Chuong 324:
- Chuong 325:
- Chuong 326:
- Chuong 327:
- Chuong 328:
- Chuong 329:
- Chuong 330:
- Chương 331:
- Chương 332:
- Chuong 333:
- Chuong 334:
- Chuong 335:
- Chuong 336:
- Chuong 337:
- Chuong 338:
- Chuong 339:
- Chuong 340:
- Chuong 341:
- Chương 342:
- Chuong 343:
- Chuong 344:
- Chuong 345:
- Chuong 346:
- Chuong 347:
- Chuong 348:
- Chuong 349:
- Chuong 350:
- Chuong 351:
- Chuong 352:
- Chuong 353:
- Chuong 354:
- Chương 355: Kết phiên ngoại
Bạn cần đăng nhập để bình luận