Máy Móc Toàn Cầu Tiến Hóa

Chương 214 - Quái Vật Máy Móc Xuất Hiện (1)




Ngay cả mấy người Từ Canh đang thu thập hành lý, cũng kinh ngạc không thôi.
- Thật sự là ký hiệu của bộ đội tinh anh.
Ánh mắt Từ Canh nhìn chằm chằm hoa văn trên quần áo của những người đó.
- Cẩn thận một chút, tốt nhất đừng đụng phải bọn họ.
Dương Tuyết Như thấp giọng nói.
Bộ đội người máy tinh anh Liên Bang cũng không phải là dân chúng bình thường như bọn họ có thể đắc tội.
Chỉ riêng quyền hạn gắn liền với một thân công lao đó cũng có thể đè chết bọn họ và cho bọn họ không lăn lộn nổi ở khu vực này.
Tất nhiên Vương Đại Lực và Hầu Tuấn cũng biết điểm này, nên vô cùng lo lắng.
Nhưng không ngờ.
Sau khi đội ngũ kia tiến vào đại sảnh lập tức tập trung vào bên bọn họ, đi thẳng về hướng vị trí của bọn họ, làm cho trái tim của bọn họ đập mạnh lên.
Nhưng nhưng không đợi bọn họ tránh đi, người đàn ông dẫn đầu đối diện cũng đã lên tiếng.
- Xin hỏi, vị nào là Từ Canh?
- Là ta, các ngươi tìm ta có chuyện gì sao?
Nghe được mình bị gọi tên, Từ Canh càng hoảng sợ, sao những người này lại tới tìm mình chứ?
Chẳng lẽ lúc trước hắn không cẩn thận làm chuyện xấu gì nên giờ muốn tới bắt hắn?
Đừng nói hắn, ngay cả vẻ mặt Dương Tuyết Như ở bên cạnh cũng trắng bệch, nắm chặt bàn tay đầy vết chay của hắn, giống như sợ buông ra sẽ lập tức mất đi hắn.
Những bên cạnh người khác thì vội vàng rời xa như tránh ôn thần, sợ liên lụy đến mình, hai người Vương Đại Lực lại càng bị dọa đến mức hai chân mềm nhũn ra.
Tuy nhiên.
Hình ảnh bắt người trong trí tưởng tượng không xuất hiện.
Ngược lại người đàn ông dẫn đầu cười cười, đưa một tấm thiệp trong suốt đến trước mặt Từ Canh.
- Chúng ta vừa mới nhận được mệnh lệnh phía trên, muốn đưa thứ này cho ngươi, mời ngươi xác nhận.
- Có đồ đưa ta?
Kể cả Từ Canh, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.
Cái gì quan trọng như vậy, lại có thể làm bộ đội người máy tinh anh tự mình áp tải, trận thế này cũng không khỏi quá lớn rồi?
Một số người từng giao tiếp với chính phủ lại càng ngửi được một tia không bình thường.
Rõ ràng.
Đây cũng không phải là nhiệm vụ áp tải bình thường, bởi vì hoàn toàn không cần phải tiến hành trước mặt nhiều người như vậy.
Mà là đang tỏ thái độ!
Là cố ý làm cho người khác xem!
Suy đoán này xuất hiện, trong lòng bọn họ nhất thời nhấc lên một mảnh sóng to gió lớn.
Rốt cuộc là ai lại có thể làm cho bộ đội người máy tinh anh coi trọng như thế, thậm chí không tiếc làm ra trận thế lớn như vậy để biểu hiện thái độ?
Khoảnh khắc này.
Ánh mắt bọn họ nhìn mấy người Từ Canh đều thay đổi.
Từ lúc vừa rồi chỉ sợ tránh không kịp, giờ trở nên nồng nhiệt, ở trong đội ngũ thấp giọng dặn dò.
Mà lúc này.
Bốn người Từ Canh cũng dần dần lấy lại ý thức, tràn đầy nghi hoặc nhận lấy tấm thiệp trong suốt in logo khu A của Liên Bang Tinh Hoàn.
- Đây là ký hiệu quyền hạn tối đa!
Từ Canh liếc mắt một cái đã nhận ra ký hiệu phía trên.
Dương Tuyết Như và Vương Đại Lực bên cạnh nghe vậy, cuối cùng không nhịn được đi tới cùng nhau nhìn về phía tấm thiệp kia.
Nhưng một giây sau, tất cả bọn họ đều ngẩn người.
【Vật phẩm】: Giấy chứng nhận bất động sản (Khu A01)
【Quyền hạn】: Cấp cao nhất
【Tác dụng】: Có thể dựa vào giấy chứng nhận này tùy ý chọn một bất động sản để bán ở khu A01 và tự động định cư, không cần phí.
【Thuộc về】: Từ Canh
【Số hiệu công dân】: …
【Thông tin chứng nhận】: …
Giấy chứng nhận bất động sản!
Từ Canh đọc xong tin tức trên cánh tay có chút run rẩy.
Hắn nhìn tấm thiệp lại ngẩng đầu nhìn đối phương, há miệng, nhưng một chữ cũng không nói nên lời.
- Lão Từ, cái này thật sự là cho chúng ta à?
Dương Tuyết Như che miệng lại, không thể tin được.
- Ta cũng không biết.
Từ Canh hô hấp dồn dập, âm thanh đều có chút run rẩy.
Không có cách nào.
Mục tiêu bọn họ cố gắng nhiều năm như vậy hiện giờ nằm trong tay mình, cho dù hắn có bình tĩnh đến đâu cũng không khống chế được.
Nhưng với tư cách là đội trưởng, hắn không thể không buộc mình phải bình tĩnh lại.
Hít một hơi thật sâu và hỏi:
- Có thể cho ta biết ai đã cho chúng ta không?
- Cái này, chúng ta cũng không rõ lắm, phía trên chỉ nói cho chúng ta biết nhất định phải tự mình đưa đến tay, hiện tại nhiệm vụ đã hoàn thành, chúng ta cũng nên đi.
Bộ đội người máy kỷ luật nghiêm minh, người nam nhân dẫn đầu không tiết lộ quá nhiều trực tiếp mang theo đội ngũ xoay người rời khỏi, chỉ để lại bốn người Từ Canh ngơ ngác tại chỗ nhìn phương hướng bọn họ biến mất.
Qua một lúc.
Lúc này, Hầu Tuấn mới nghĩ đến cái gì, đột nhiên nói:
- Đội trưởng, ngươi nói xem đây không phải là Lâm Dạ tặng chứ?
- Lâm Dạ?
Ba người còn lại thoáng cái bừng tỉnh lại.
Ánh mắt vốn mờ mịt, cũng dần dần nổi lên một tia sáng.
- Thật đúng là có khả năng này! Lúc trước khi chia tay không phải hắn nói muốn trả lại tiền cho đội trưởng sao?
Vương Đại Lực nhớ lại.
- Nhưng ta cũng đã kêu hắn đừng để ở trong lòng.
Từ Canh há miệng.
- Đó có thể giống nhau sao? Lâm Dạ ta vừa nhìn đã biết không phải người bình thường, nói trả lại cho ngươi thì sẽ trả lại cho ngươi.
- Nhưng cái này cũng quá quý trọng, không được, ta phải liên hệ với hắn để hỏi mới được!
Từ Canh rất nhanh phản ứng lại, vội vàng gọi ra giao diện thông tin gửi cho Lâm Dạ một thỉnh cầu liên lạc.
Nhưng mà đáp lại hắn, lại là thông tin tắt tạm thời không thể kết nối.
Tiếp theo lại thử vài lần vẫn giống nhau, vẫn luôn là âm thanh bận rộn.
- Không gọi được sao?
Dương Tuyết Như ở bên cạnh hỏi.
- Ừm, hình như đã tắt liên lạc.
Từ Canh nhíu chặt mày, ánh mắt lại rơi xuống tấm thiệp kia.
Mãi cho đến lúc này, hắn mới nhìn thấy một dòng chữ nhỏ ở mặt sau của thẻ.
【Cầm lấy để an cư lạc nghiệp, xem như là quà đền bù lần trước —— Lâm Dạ】
- Quả nhiên là hắn.
- Thật sự là Lâm Dạ?
Nhìn thấy chữ ký phía trên, mấy người bất ngờ không thôi.
Từ Canh thì tỉnh táo lại, ánh mắt vừa phức tạp vừa xúc động.
Cuối cùng, hắn mỉm cười.
- Được rồi, chờ lần sau gặp hắn ta sẽ cảm ơn hắn thật tốt, đi thôi, hôm nay không có nhiệm vụ, chúng ta đi chọn một căn nhà lớn làm căn cứ đội ngũ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận