Lúc Tuổi Già Tu Tiên Bị Chia Tay, Người Đã Chết Hệ Thống Ngươi Mới Đến?

Chương 108: Xem thường ta Đại Đế truyền thừa

**Chương 108: Xem thường truyền thừa Đại Đế của ta**
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là do Đại Phẩm Thiên Tiên Quyết, mới khiến cho Trần Quán Quán có thể hoàn toàn phát huy ra uy lực vô thượng của môn chưởng pháp thần thông này.
Thậm chí Trần Quán Quán còn phát hiện, Hàng Long Chưởng vậy mà lại trở thành thần thông mạnh nhất ở giai đoạn hiện tại của hắn, không có cái nào sánh bằng.
Thần thông của Thiên Ma Thánh Địa, không có một cái nào có thể so sánh vượt trội hơn.
Huống chi truyền thừa của Quần Tinh Tiên Môn, so với Thiên Ma Thánh Địa còn kém hơn không chỉ một bậc.
Oanh.
Kim Long va chạm.
Tinh thần vỡ nát, thế giới diệt vong, Tạ Truy tựa như diều đứt dây, bay ngược ra ngoài, hung hăng ngã xuống đất, miệng phun máu tươi, cả người trở nên uể oải suy sụp.
Vừa muốn đứng dậy, lại nghiêng đầu, hôn mê bất tỉnh.
Dù sao cũng là thi đấu giữa các thiên kiêu.
Trần Quán Quán mặc dù là Ma Nữ, nhưng vẫn không ra tay hạ sát thủ.
Giữ lại cho hắn một mạng.
Đánh bại Tạ Truy, Trần Quán Quán ánh mắt sáng như đuốc, lạnh nhạt nói: "Vị kế tiếp là ai, Sở Phong ta đây thời gian đang gấp."
Ngay lúc Trần Quán Quán ra tay sát phạt khắp nơi.
An Diệu Y bị hai Hoàng Cân Lực Sĩ trông coi lúc này trong lòng chán nản không thể tả. Thiên kiêu chiến, nàng cũng muốn tham gia tiến vào Tử Phủ Tiên Cung, lĩnh hội truyền thừa Đại Đế, đối với nàng tự nhiên cũng có lợi ích cực kỳ lớn.
Nhưng lúc này, lại bị Sở Phong khống chế, căn bản không tham gia được.
Mặc dù nàng không có bị phong tỏa tu vi như Khương Yến, nhưng nàng phát hiện, Hoàng Cân Lực Sĩ canh giữ mình không biết là người nào, tu vi Hợp Thể đỉnh phong, nhưng chiến lực cường đại, thế mà lại trực tiếp nghiền ép được hắn, thậm chí hắn còn cảm thấy, bọn hắn dù đối mặt với Đại Thừa thiên nhân, cũng không phải là đối thủ.
Đương nhiên.
Lúc này, An Diệu Y tự nhiên không thể không cầu cứu.
Đường đường là Thánh Nữ, lại bị người cưỡng ép chiếm lấy, biến thành đồ chơi. Mặc dù mỗi lần đại chiến, loại cảm giác này làm nàng say mê, thậm chí còn vì thế mà được truyền thụ một môn Thiên Địa Âm Dương Đại Bi Phú, môn Tiên cấp công pháp này, khiến cho nàng mỗi lần tu luyện đều thu được lợi ích không nhỏ.
Điều này cũng làm cho nàng hiểu được, vì sao Trần Quán Quán lại cam tâm tình nguyện đi theo Sở Phong.
Hơn nữa còn cùng nữ nhân khác, cùng nhau hầu hạ hắn.
Trong đó còn có một nguyên nhân, đó chính là Sở Phong đủ mạnh, có thể được xưng là eo vương (ý chỉ khỏe mạnh, dẻo dai)
Đơn giản là không biết mệt mỏi, không ngừng xung kích, mỗi lần đều khiến nàng cảm thấy như c·h·ế·t đi sống lại.
Mặc dù loại cảm giác này rất mỹ diệu, nhưng lại làm cho nàng cảm thấy x·ấu hổ.
Nàng muốn chiếm thế chủ động, cho nên đã lựa chọn cầu viện.
Lời cầu cứu được phát ra, rất nhanh liền có người tới cứu nàng.
Thánh nữ bị bắt, sao có thể không cứu.
Người tới là một vị trưởng lão Đại Thừa thiên nhân trung kỳ của Diêu Quang Thánh Địa, tên là Liễu Anh. Vừa tới cửa liền bị hai Hoàng Cân Lực Sĩ ngăn lại.
Liễu Anh giận dữ.
"Cút ngay."
Hai Hoàng Cân Lực Sĩ lập tức nở nụ cười.
Nhìn nhau, hướng về phía Liễu Anh phát động công kích.
Liễu Anh đến nơi này, liền cảm ứng được khí tức của An Diệu Y, cũng liếc mắt là đã nhìn thấu được tu vi của hai Hoàng Cân Lực Sĩ, Hợp Thể đỉnh phong mà thôi. Mặc dù nhìn có chút kỳ quái, nhưng hắn cũng không thèm để vào mắt.
Nhưng khi hai Hoàng Cân Lực Sĩ động thủ trong nháy mắt, hắn đã biết mình sai.
Hơn nữa còn sai vô cùng.
Tốc độ, lực lượng, tiên lực kết hợp.
Trong nháy mắt phá hủy hết thảy, Liễu Anh ở trước mặt hai Hoàng Cân Lực Sĩ, tựa như một chuyện cười, trực tiếp bị hai quyền đánh bay ra ngoài.
Không đợi hắn đứng dậy.
Một Hoàng Cân Lực Sĩ trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt hắn, đá hắn bay lên.
Hướng về một Hoàng Cân Lực Sĩ khác bay đi.
Hoàng Cân Lực Sĩ còn lại đưa tay đấm tới.
Chỉ nghe được một tiếng răng rắc.
Liễu Anh tại chỗ bị một quyền đánh c·hết.
Trơ mắt nhìn thấy hết thảy, An Diệu Y cả người ngây dại.
Nàng đã sớm cảm ứng được hai Hoàng Cân Lực Sĩ này đủ cường đại, nhưng lại không ngờ lại cường đại đến thế, cường đại một cách đáng sợ.
Sau khi đánh g·iết Liễu Anh, hai Hoàng Cân Lực Sĩ phảng phất như không có chuyện gì phát sinh, vẫn đứng ở cửa ra vào, giống như pho tượng bình thường...
...
Trong thi đấu dành cho các thiên kiêu.
Trần Quán Quán ra tay sát phạt tứ phương.
Rất nhẹ nhàng chiến thắng năm đối thủ, tiến vào cửa thứ ba.
Mà cái gọi là cơ duyên, chính là tiến vào một bí cảnh.
Cái được gọi là bí cảnh, chính là đạo tràng mà Thượng Cổ đại năng để lại, trải qua vô số năm tháng lắng đọng, hình thành một chỗ bảo địa tự nhiên.
Trong đó linh đan diệu dược vô số, kỳ trân dị bảo cũng vô số.
Cái gọi là cơ duyên, không chỉ xem vào cơ duyên cá nhân, mà còn là cơ duyên được ban cho.
Bảo vật khó tìm a.
Cuối cùng.
Ba cửa ải khảo thí, trải qua trọn vẹn thời gian mười ngày, thuận lợi kết thúc. Tất cả còn lại tám mươi bảy người chiến thắng sau cùng, Trần Quán Quán tự nhiên cũng nằm trong số đó.
Bất quá tên của hắn là Sở Phong.
Cuộc thi đấu dành cho các thiên kiêu kết thúc.
Sau đó là các vị thiên kiêu, bao quát mấy vị ban giám khảo, có tư cách tiến vào Tử Phủ Tiên Cung.
Tiến vào Tiên Cung.
Sở Phong mới biết, vì sao Tử Phủ Tiên Cung này lại đem cái gọi là truyền thừa Đại Đế công khai ra ngoài.
Truyền thừa Đại Đế này, chính là Cửu Phúc Họa.
Mà cái gọi là truyền thừa của Tử Phủ Đại Đế, được lưu lại trong chín bức tranh này.
Trước mỗi bức họa đều có rất đông người.
Từng người một đều như si như say, hoàn toàn bị Cửu Phúc Họa hấp dẫn.
Hơn nữa, Sở Phong dưới Vô Cực Thần Nhãn, nhìn ra được, mỗi người tu luyện sóng pháp lực đều không giống nhau, thậm chí rất nhiều người còn cùng nhau nghiên cứu thảo luận, mỗi người đều có ý kiến không giống nhau, tranh luận không ngừng, chỉ thiếu chút nữa là ra tay đánh nhau.
Điều này làm cho Sở Phong nhớ tới một câu nói ở kiếp trước.
"Một ngàn người, liền có một ngàn loại ý nghĩ."
Cũng giống như "Hiệp khách hành" của Kim lão gia, mỗi người đều có kiến giải đặc biệt của riêng mình, công pháp mỗi người tu luyện ra được cũng không giống nhau.
Truyền thừa Đại Đế.
Sở Phong liếc mắt nhìn, không có hứng thú lắm.
Chỉ vội vàng nhìn lướt qua.
Hoàn toàn không giống những thiên kiêu tuyệt thế được gọi tên, cùng những vị ban giám khảo còn lại.
Vừa tiến vào nơi này, lập tức liền vây quanh trước chín bức tranh.
Thậm chí Trần Quán Quán cũng bị hấp dẫn.
Bất quá hắn còn tốt một chút, cũng chú ý tới dáng vẻ không có chút hứng thú nào của Sở Phong, bèn dò hỏi: "Phu quân, nơi này truyền thừa, không lọt nổi vào mắt của người sao?"
Hắn thấy, vị phu quân thần bí khó lường này của mình, truyền thừa trên người, hoàn toàn không giống như là đến từ Thiên Nguyên thế giới, ngược lại giống như đến từ Tiên giới bình thường.
Sở Phong mỉm cười nói: "Truyền thừa của vị Đại Đế này, cũng chỉ có vậy thôi, nàng có thể xem, không cần quan tâm đến ta."
Trần Quán Quán gật đầu nói: "Phu quân, vậy ta đi xem đây."
Nói xong, liền đắm chìm vào trong Cửu Phúc Họa.
Sở Phong thì sao?
Không khỏi đi dạo xung quanh.
Tử Phủ Tiên Cung này, kỳ thật lại nằm ở trong một động quật, bốn phương thông suốt, tổng cộng có chín gian phòng lớn, mỗi gian phòng lớn đều đặt một bức họa.
Cũng chính là cái gọi là truyền thừa.
Hàng năm trong các cuộc thi đấu của các thiên kiêu, sau khi tìm được ra những thiên kiêu tuyệt thế.
Mời ban giám khảo, cũng...
Âm thanh Sở Phong đi dạo xung quanh, rất nhanh liền gây được sự chú ý của Long Mộc Nhị vị công chúa.
Hai người trở thành Tiên Cung chi chủ gần vạn năm, không biết đã nghênh đón biết bao nhiêu thiên kiêu Nhân tộc tới đây để lĩnh hội Tử Phủ truyền thừa, tất cả các thiên kiêu đều không ngoại lệ, tại thời khắc bước vào Tiên Cung, liền bị truyền thừa bên trong Tiên Cung hấp dẫn, đắm chìm trong đó.
Duy chỉ có người trước mắt, phảng phất như xem thường truyền thừa của Tử Phủ Đại Đế để lại.
Hai người nhìn nhau, liền đi tới, hỏi: "Đạo hữu, lẽ nào không vừa ý truyền thừa Đại Đế của Tử Phủ Tiên Cung này hay sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận