Lãng Tử Hồi Đầu: Ta Có Thể Thấy Trước Tương Lai

Chương 1085: Chuẩn bị đem bán!

Tại chỗ Chu Văn Niên, Lâm Minh cảm thấy thả lỏng chưa từng có.
Giữa trưa uống hơi có chút nhiều, hắn vậy mà chạy đến ngủ trưa trên giường của lão gia tử.
Mãi đến khi sắc trời dần tối, Lâm Minh lúc này mới thong thả tỉnh lại.
Chỉ nghe trong viện, Trần Giai đang nói chuyện phiếm cùng Chu Văn Niên.
Cũng không biết đang nói chuyện gì, Chu Văn Niên thỉnh thoảng cười to, có vẻ rất vui vẻ.
Lâm Minh đi ra ngoài xem.
Chu Trùng tên này, không biết tới lúc nào.
Giống như một thiếu gia, quay lưng về phía Lâm Minh, dựa vào lưng ghế chơi điện thoại.
“Ngươi xem như tỉnh rồi.” Thấy Lâm Minh đi ra, Trần Giai lắc đầu cười khổ.
Lâm Minh ra hiệu im lặng với nàng.
Tiếp đó chậm rãi đi đến sau lưng Chu Trùng, đá một cái vào ghế.
“Ngọa tào!” Chu Trùng đang lướt video mê mẩn, bị Lâm Minh dọa cho giật nảy mình, theo phản xạ buột ra một câu quốc tuý.
“Ngươi thảo cái gì?” Lâm Minh trừng mắt nói.
“Lâm ca, ngươi tỉnh rồi à!” Chu Trùng lập tức cười hề hề nói: “Làm ta sốt ruột chết đi được, ngươi ngủ như heo chết, ta vào xem ngươi mấy lần rồi, thật muốn đánh thức ngươi dậy.” Lâm Minh hơi lúng túng: “Hôm nay uống không ít, cũng không biết sao lại ngủ thiếp đi.” “Muốn ngủ thì ngủ thôi, dù sao đây cũng là nhà mình, có Giai Giai trò chuyện với ta là được rồi.” Chu Văn Niên nói, rồi lườm Chu Trùng một cái.
“Tiểu tử này không biết bị bệnh gì, vậy mà lại đến chỗ ta.” “Gia gia, ngài nói lời này là sao, ta không phải là đến thăm ngài sao!” Chu Trùng thầm nói.
Chu Văn Niên hừ lạnh một tiếng: “Thăm ta mà ngươi đến tay không à? Tới rồi thì nằm ườn trên ghế nghịch điện thoại? Lâm Minh giúp ngươi kiếm nhiều tiền như vậy, ngươi tốt xấu gì cũng phải mang cho ta cái chân ngỗng chứ, vậy mà tiểu tử ngươi đến một cọng lông ngỗng cũng không cho ta thấy.” “Gia gia, rượu thịt cũng là vật ngoài thân, quan trọng là tấm lòng ta hiếu kính ngài!” Chu Trùng cười hềnh hệch nói.
“Ta đá chết ngươi!” Chu Văn Niên tức quá hóa cười.
Dù nói thế nào, Chu Trùng cũng là cháu ruột của hắn.
Dù mười năm mới đến một lần, dù không mang theo bất cứ thứ gì, cũng không cản được tình thân máu mủ ông cháu.
“Lâm ca, ngươi và tẩu tử muốn tới cũng không nói một tiếng, biết sớm ta đã sắp xếp tử tế cho các ngươi rồi.” Chu Trùng bất mãn nói.
Lâm Minh cười nhạt một tiếng: “Ta còn cần ngươi sắp xếp?” “Vậy thì ít ra ngươi cũng phải để ta gặp mặt một chút chứ?” Chu Trùng nói: “Mấy lần rồi, gọi ngươi ra gặp mặt ngươi đều nói không rảnh, khoảng thời gian này còn quá đáng hơn, biến mất không tin tức gì luôn, định cùng bọn ta cắt bào đoạn nghĩa phải không?” “Không còn cách nào, khoảng thời gian này quả thực rất bận, đợi khi nào rảnh ta sẽ gọi các ngươi ra.” Lâm Minh nói.
“Xí!” Chu Trùng bĩu môi: “Ta còn không biết ngươi sao, mỗi ngày chính là một vị chưởng quỹ phủi tay, chuyện trong tập đoàn cũng là tẩu tử đang xử lý, ngươi bận cái gì chứ!” “Ngươi muốn ăn đòn phải không?” Lâm Minh giật giật khóe mắt.
“Ta không cần biết, ngay đêm nay, phòng ở Hồng Ninh đều chuẩn bị xong rồi, ta có kéo cũng phải lôi ngươi đi!” Chu Trùng hô: “Còn phải mang theo tẩu tử các nàng nữa, ta không bàn công việc, chỉ ăn uống thoải mái chút thôi, tâm sự chuyện nhà cửa này kia.” Chu Văn Niên cười tủm tỉm nhìn Lâm Minh.
Nhưng trong lòng hắn đang nghĩ, đứa cháu trai không nên thân này của mình, rốt cuộc là bị Lâm Minh dạy dỗ thế nào mà lại ngoan ngoãn như vậy.
Trước khi quen biết Lâm Minh.
Chu Trùng người này, tuy không hẳn là công tử bột, nhưng cũng có thể nói là kẻ tâm cao khí ngạo, không coi ai ra gì.
Nhưng sau khi quen biết Lâm Minh.
Chu Trùng liền trở nên kín đáo hơn nhiều, cả người trông nội liễm hơn, cũng chững chạc hơn rất nhiều.
Chu Văn Niên thậm chí cảm thấy.
Trong lòng Chu Trùng, có lẽ địa vị của chính mình cũng chưa chắc sánh được với Lâm Minh.
“Đi đi, vừa hay tối nay không có việc gì, ta liền cho hắn chút không gian, để mấy huynh đệ các ngươi tụ tập vui vẻ.” Trần Giai vừa cười vừa nói.
Chu Trùng đột nhiên đứng dậy.
“Cảm ơn tẩu tử!” …… Một đêm tiệc tùng, trôi qua trong hoan thanh tiếu ngữ.
Đúng như lời Chu Trùng nói.
Mọi người đều không bàn chuyện công việc, chỉ vui đùa với nhau, tận tình vui chơi giải trí.
Uống rượu liên tục một ngày, dù là với tửu lượng của Lâm Minh, cũng có chút không chịu nổi.
Đến mức khoảng 10 giờ sáng hôm sau, hắn mới thong thả đi đến công ty.
Trương Cường đã sớm chờ hắn ở văn phòng.
Lâm Minh cũng đoán được đại khái lý do tên này tìm mình.
“Đặc hiệu ức chế tề, dự định đưa ra thị trường à?” Lâm Minh khai môn kiến sơn hỏi.
“Đúng vậy!” Trương Cường chưa bao giờ là kiểu người nói nhảm.
Hắn gật đầu nói thẳng: “Thử nghiệm lâm sàng đã hoàn thành toàn bộ, tình hình của Phan di ngài cũng đã thấy, còn có ông cậu của Khương Thừa Ngọc kia nữa, bệnh tình có vẻ hồi phục rất nhanh.” “Tổng hợp những điều này, đặc hiệu ức chế tề coi như đã đạt được thành công mang tính giai đoạn, chỉ xét riêng các loại bệnh tình về chấm đỏ mụn nhọt đã biết trước mắt mà nói, hẳn là mười phần chắc chín.” Ánh mắt Lâm Minh lóe lên, trong lòng cũng có chút kích động.
Trương Cường có thể nói ‘mười phần chắc chín’, vậy thì có nghĩa là đặc hiệu ức chế tề quả thật đã đủ tư cách đưa ra thị trường.
Đối với Trương Cường, Lâm Minh vô cùng tin tưởng.
“Vậy thì, ta sẽ chuẩn bị các loại giấy tờ xét duyệt đưa ra thị trường, còn có chuyện về phương diện tuyên truyền nữa.” Lâm Minh nói.
“Lâm đổng, về việc tuyên truyền, ngài có thể bắt đầu từ phía Trần thúc, Phan di đã tự mình trải nghiệm dược hiệu của đặc hiệu ức chế tề, Trần thúc chắc chắn sẽ không từ chối ngài đâu, đối với ông ấy mà nói, đây cũng là một phần công trạng cực lớn.” Trương Cường nói.
Lâm Minh cười tủm tỉm nhìn hắn: “Mở miệng là ‘Trần thúc’, ‘Phan di’, gọi thuận miệng nhỉ?” Mặt Trương Cường đỏ lên: “Vậy ta gọi là gì? Gọi thẳng tên à?” “Ha ha ha……” Lâm Minh không nhịn được cười phá lên: “Nói thật đi, sau khi ngươi trở về, có nói chuyện lại với Kiều Kiều không?” “Ngươi hỏi cái này làm gì?” Trương Cường tỏ vẻ thận trọng.
“Trời ạ, ta chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi, chẳng phải là đang quan tâm ngươi đó sao!” Lâm Minh trợn trắng mắt: “Xem ngươi sợ sệt như vậy kìa, cứ như là ta có thể cướp Kiều Kiều đi mất vậy.” “Cái đó thì ta lại không sợ, Kiều Kiều không thích kiểu người như ngươi.” Lâm Minh: “……” Tên này, còn được đằng chân lân đằng đầu.
“Được rồi, là ta rảnh rỗi hỏi nhiều.” Lâm Minh phất tay: “Chi phí bao nhiêu? Định giá thế nào? Khi nào đưa ra thị trường? Hàng tồn kho có thể tích lũy được bao nhiêu?” “Tự xem đi.” Trương Cường dường như đã sớm biết Lâm Minh sẽ hỏi điều này, trực tiếp ném một tập tài liệu lên bàn.
“Về việc đưa ra thị trường, chỉ cần cường độ tuyên truyền đủ mạnh, lúc nào cũng được.” Trương Cường lại nói: “Còn về tồn kho, thì phải xem năng lực sản xuất của các nhà máy kia, ta đề nghị nên chậm lại một chút việc sản xuất cao đặc trị phù nề và cao đặc trị bệnh trĩ, để nhường ra một ít không gian cho đặc hiệu ức chế tề.” “Cái này không cần, ta đã để Tứ Mới bên kia liên lạc thêm một số nhà máy rồi.” Lâm Minh nói.
Mỗi khi nhắc tới hai chữ ‘Tứ Mới’.
Mấy gương mặt của bọn Chu Trùng lại không tự chủ hiện lên trong đầu hắn.
Hắn nghĩ thế nào cũng cảm thấy mấy tên này chẳng liên quan gì đến chữ ‘mới’ cả.
Nhưng Trương Cường hiển nhiên không có cảm giác này.
Hắn gật đầu nói: “Vậy thì không có vấn đề gì, đặc hiệu ức chế tề không giống ba loại thuốc trước đây, được nhiều người chú ý đến vậy, lại thêm việc trước mắt chỉ bán ở các bệnh viện lớn trong nước, chắc sẽ không xảy ra vấn đề kiểu có tiền mà không mua được hàng đâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận