Làm Ruộng Tiểu Thụ Tinh
Chương 16: Đây là cái gì? Đom đóm sao?
**Chương 16: Đây là cái gì? Đom đóm sao?**
Thời gian sau đó.
Rhode cùng tiểu gia hỏa lại ra ngoài mấy lần.
Về cơ bản mỗi lần đều có thể kiên trì khoảng mười lăm phút, thành công mang về không ít củi lửa… ách, vật liệu gỗ.
Nhưng điều khiến Rhode vui mừng nhất vẫn là thu thập mảnh vụn linh hồn của Độ Nha.
Khi mảnh vỡ thứ mười vào tay, trước mắt hắn rốt cục xuất hiện thông báo đã lâu.
【Mảnh vụn linh hồn dung hợp thành công, thu hoạch được Druid chi tâm (Độ Nha) x1】
【Druid chi tâm (Độ Nha): Lính trinh sát vòng ngoài sào huyệt Druid, sủng nhi của tự nhiên, sau khi dung hợp có thể đạt được hình thái Độ Nha, giải tỏa năng lực phi hành.】
Quả nhiên.
Khu rừng hắc sâm kia chính là sào huyệt Druid.
Nhìn thông tin trên viên đá phỉ thúy trong tay, Rhode biết suy đoán của mình trước đó là đúng.
Đồng thời vô cùng may mắn, không tùy tiện xông vào.
Dù sao ngay cả lính trinh sát vòng ngoài đẳng cấp còn cao hơn hắn, bên trong thì khỏi phải nói.
Chỉ sợ phải đợi hắn lên tới cấp 10, đột phá nhất giai, mới có cơ hội vào xem.
"Nói như vậy..."
"Càng xa tế đàn đẳng cấp lại càng cao?"
Nhìn viên đá linh hồn trong tay, Rhode trầm tư.
Căn cứ kinh nghiệm gặp hắc thú mấy lần trước, không khó đánh giá ra kết luận này.
Bởi vì càng xa tế đàn, mức độ ô nhiễm hắc thổ càng nghiêm trọng, xuất hiện hắc thú mạnh hơn cũng không lạ.
Trung tâm sào huyệt Druid cách tế đàn ít nhất mười mấy cây số, căn bản không phải giai đoạn này hắn có thể suy tính, đừng nói đến rời khỏi cánh rừng Mộng Cảnh bát ngát này…
Thôi vậy.
Ở lại đây cũng tốt.
Tự an ủi một câu, Rhode cất kỹ Druid chi tâm, đến một khu khác trong vườn trồng trọt, kiểm tra tình hình sinh trưởng của các loại thực vật khác.
Hai ngày nay vì bận thu thập vật liệu gỗ, không có cơ hội tưới tiêu ma lực, khiến thực vật bình thường trông ốm yếu.
Trừ cây nhỏ biến dị và sợi dây leo nảy mầm cuối cùng, tất cả đều ủ dột, ngay cả hạt giống lúa mì gần thành thục cũng sắp chết đến nơi.
"Xem ra phải giải quyết vấn đề nguồn nước trước."
Rhode lẩm bẩm, tiện tay dùng Bồi Dưỡng ma pháp với vài cây trồng.
Tuy nói tưới ma lực có thể giải quyết vấn đề không có nguồn nước.
Nhưng dù sao đây cũng là thực vật, thiếu nước lâu dài vẫn rất khó sinh trưởng.
Huống chi hắn chỉ là Tiểu thụ tinh cấp thấp, không thể liên tục tưới ma lực cho nhiều thực vật như vậy, nếu không sẽ mệt chết mất.
Nhưng vấn đề là, loại địa phương khỉ ho cò gáy này muốn tìm nguồn nước đâu dễ.
Mà dù có tìm được, e là đã bị hắc thổ ô nhiễm, còn phải dốc sức tịnh hóa mới được.
Vậy nên, giải pháp tốt nhất là ma pháp tạo mưa!
Không cần quá nhiều, chỉ cần có thể mưa liên tục ở một khu nhỏ, là có thể tạm thời bổ khuyết nhu cầu tưới tiêu của hắn.
Đợi đến khi quy mô vườn trồng trọt đi lên, hắn cũng nên có thực lực đi đến nơi xa hơn, giải quyết vấn đề nguồn nước.
"Quyết định vậy đi!"
Sau khi tưới ma lực cho toàn bộ thực vật, Rhode phủi bụi trên người, cầm Druid chi tâm đến trước Nguyệt chi tỉnh, chuẩn bị cầu nguyện.
Thứ này tốn bao công sức mới thu thập được, thế nào cũng phải đổi được chút đồ tốt.
Vậy nên lần này, thái độ của Rhode đặc biệt thành khẩn.
Nhắm mắt, nghiêm túc cảm thụ liên hệ vi diệu như có như không từ pho tượng Nguyệt Thần.
...
Cùng lúc đó.
Trong tháp Ma pháp ở trấn Độ Nha.
Từ khi trở về sau khi chữa trị cho nam tước phu nhân, Thomas Will vẫn đợi trong phòng, cố gắng minh tưởng.
Hắn không cầu được Nguyệt Thần đại nhân chú ý.
Nhưng ít ra muốn thiết lập lại liên hệ với khu rừng Mộng Cảnh.
Như vậy, hắn có thể cảm ứng lại sự tồn tại của ma pháp nguyên tố, đập tan xiềng xích phong ấn bọn hắn suốt ba trăm năm.
"Không… Không đúng! Không phải vậy!... Rốt cuộc sai ở đâu?... Thiếu một chút... Chỉ thiếu một chút! Đáng ghét!"
Tiếng nói đứt quãng, gần như điên cuồng, không ngừng truyền ra từ trong phòng.
Vì không có ma pháp cách âm, các học đồ ma pháp đi ngang qua đều nhìn nhau, không dám tùy tiện gõ cửa quấy rầy.
Chỉ có thể nhanh chóng rời đi, tụ tập nơi hẻo lánh bàn tán xôn xao.
"Đạo sư không sao chứ?"
"Từ sau khi trở về lần trước đã vậy, mà các ngươi có cảm thấy dạo gần đây đạo sư càng thêm cổ quái không?"
"Khi ngươi hỏi vấn đề này, chẳng phải đã tự nhận mình rất ngu ngốc rồi sao?"
"Ngươi nói ai ngu ngốc?!"
"Không không không, ý ta là, hầu như pháp sư cao tuổi nào cũng có tính tình cổ quái."
Các học đồ rất rõ ràng.
Trải qua ba trăm năm tra tấn không thể minh tưởng, pháp sư lịch thiệp đến đâu cũng sẽ phát điên, tinh thần không bình thường là khó tránh khỏi.
Ngay cả bọn họ, làm học đồ ma pháp cũng chỉ để kiếm miếng cơm, lo lắng lớn nhất là đạo sư đột nhiên nổi điên, đập vỡ bát cơm của họ.
Dù sao bây giờ công việc không dễ kiếm.
Đội mạo hiểm cũng chẳng cần loại pháp sư gà mờ như họ.
"Nếu còn có thể minh tưởng, việc tốt cầu ta cũng không đi."
Một thiếu niên mười hai tuổi nói nhỏ.
"Thôi đi, trải qua bao năm như vậy, địa vị pháp sư rớt xuống cả ngàn trượng rồi."
"Nghe nói khi xưa ngay cả pháp sư tam giai cũng có tước vị, gặp nam tước không cần hành lễ, đâu như bây giờ chỉ cần chút thiên phú là có thể làm học đồ?"
"Ta nghĩ nên cân nhắc đổi việc."
Các thiếu niên, thiếu nữ líu ríu, người thì hướng tới sự huy hoàng năm xưa, người thì than thở cho địa vị của pháp sư bây giờ.
Không ai chú ý.
Khi họ dần bước đến gần.
Ma lực trong phòng bỗng gợn lên một đợt ba động quỷ dị.
Thomas, đang ngồi xếp bằng trong pháp trận minh tưởng, khuôn mặt điên cuồng, tóc tai bù xù, cũng sững sờ vì biến cố bất ngờ.
Rồi, con ngươi của hắn đột nhiên co lại.
Háo hức nhìn cảnh tượng trước mắt.
Điểm sáng.
Điểm sáng lung linh bảy màu.
Trong thế giới tinh thần trống rỗng của hắn, chẳng biết từ lúc nào xuất hiện chi chít những điểm sáng, tràn ngập khắp các ngóc ngách trong phòng.
"Đây là… Ma pháp nguyên tố!"
Thomas kinh hãi kêu lên, suýt chút rời khỏi trạng thái minh tưởng.
Cảm ứng được rồi!
Hắn vậy mà cảm ứng được ma pháp nguyên tố!
Phải biết từ ngày đó, ma pháp nguyên tố trở nên ngày càng mỏng manh, đến cuối cùng hoàn toàn không cảm ứng được, chỉ có thể dựa vào ma lực tích trữ trong cơ thể để duy trì.
Ngày đó được gọi là ngày đoạn tuyệt minh tưởng.
Bây giờ, hắn lại có thể giống như trước, nhìn thấy ma pháp nguyên tố.
Làm sao không cuồng hỉ?
Thậm chí kích động đến không kìm chế được.
"Không đúng."
"Sao những nguyên tố này lại sinh động như vậy?"
Đột nhiên, Thomas phát giác điểm bất thường, dần tỉnh táo lại.
Dù ký ức đã xa xôi, hắn vẫn nhớ rõ, ngay cả khi còn trẻ, hắn cũng chưa từng thấy ma pháp nguyên tố nào dày đặc, sinh động đến thế.
Như có một lực lượng dẫn dắt chúng, chậm rãi hội tụ về cùng một hướng.
Cuối cùng.
Biến thành một hình người chói mắt trước mặt hắn.
Không thấy rõ hình dạng, nhưng lại tỏa ra uy áp tinh thần khủng bố, vừa thần thánh, vừa trang nghiêm, vĩ đại hơn bất kỳ sự tồn tại nào hắn từng thấy, khiến người không dám nhìn thẳng.
"Nguyệt… Nguyệt Thần đại nhân!!"
Thomas giật mình, suýt cắn đứt lưỡi, trừng lớn mắt, mặt đầy kinh hãi, khó tin.
Lúc này.
Bên cạnh Nguyệt chi tỉnh.
Rhode hiếu kỳ đánh giá điểm sáng đột nhiên xuất hiện trước mắt.
"Đây là cái gì? Đom đóm sao?"
Hắn duỗi ngón tay, chọc vào khối điểm sáng kia.
Thời gian sau đó.
Rhode cùng tiểu gia hỏa lại ra ngoài mấy lần.
Về cơ bản mỗi lần đều có thể kiên trì khoảng mười lăm phút, thành công mang về không ít củi lửa… ách, vật liệu gỗ.
Nhưng điều khiến Rhode vui mừng nhất vẫn là thu thập mảnh vụn linh hồn của Độ Nha.
Khi mảnh vỡ thứ mười vào tay, trước mắt hắn rốt cục xuất hiện thông báo đã lâu.
【Mảnh vụn linh hồn dung hợp thành công, thu hoạch được Druid chi tâm (Độ Nha) x1】
【Druid chi tâm (Độ Nha): Lính trinh sát vòng ngoài sào huyệt Druid, sủng nhi của tự nhiên, sau khi dung hợp có thể đạt được hình thái Độ Nha, giải tỏa năng lực phi hành.】
Quả nhiên.
Khu rừng hắc sâm kia chính là sào huyệt Druid.
Nhìn thông tin trên viên đá phỉ thúy trong tay, Rhode biết suy đoán của mình trước đó là đúng.
Đồng thời vô cùng may mắn, không tùy tiện xông vào.
Dù sao ngay cả lính trinh sát vòng ngoài đẳng cấp còn cao hơn hắn, bên trong thì khỏi phải nói.
Chỉ sợ phải đợi hắn lên tới cấp 10, đột phá nhất giai, mới có cơ hội vào xem.
"Nói như vậy..."
"Càng xa tế đàn đẳng cấp lại càng cao?"
Nhìn viên đá linh hồn trong tay, Rhode trầm tư.
Căn cứ kinh nghiệm gặp hắc thú mấy lần trước, không khó đánh giá ra kết luận này.
Bởi vì càng xa tế đàn, mức độ ô nhiễm hắc thổ càng nghiêm trọng, xuất hiện hắc thú mạnh hơn cũng không lạ.
Trung tâm sào huyệt Druid cách tế đàn ít nhất mười mấy cây số, căn bản không phải giai đoạn này hắn có thể suy tính, đừng nói đến rời khỏi cánh rừng Mộng Cảnh bát ngát này…
Thôi vậy.
Ở lại đây cũng tốt.
Tự an ủi một câu, Rhode cất kỹ Druid chi tâm, đến một khu khác trong vườn trồng trọt, kiểm tra tình hình sinh trưởng của các loại thực vật khác.
Hai ngày nay vì bận thu thập vật liệu gỗ, không có cơ hội tưới tiêu ma lực, khiến thực vật bình thường trông ốm yếu.
Trừ cây nhỏ biến dị và sợi dây leo nảy mầm cuối cùng, tất cả đều ủ dột, ngay cả hạt giống lúa mì gần thành thục cũng sắp chết đến nơi.
"Xem ra phải giải quyết vấn đề nguồn nước trước."
Rhode lẩm bẩm, tiện tay dùng Bồi Dưỡng ma pháp với vài cây trồng.
Tuy nói tưới ma lực có thể giải quyết vấn đề không có nguồn nước.
Nhưng dù sao đây cũng là thực vật, thiếu nước lâu dài vẫn rất khó sinh trưởng.
Huống chi hắn chỉ là Tiểu thụ tinh cấp thấp, không thể liên tục tưới ma lực cho nhiều thực vật như vậy, nếu không sẽ mệt chết mất.
Nhưng vấn đề là, loại địa phương khỉ ho cò gáy này muốn tìm nguồn nước đâu dễ.
Mà dù có tìm được, e là đã bị hắc thổ ô nhiễm, còn phải dốc sức tịnh hóa mới được.
Vậy nên, giải pháp tốt nhất là ma pháp tạo mưa!
Không cần quá nhiều, chỉ cần có thể mưa liên tục ở một khu nhỏ, là có thể tạm thời bổ khuyết nhu cầu tưới tiêu của hắn.
Đợi đến khi quy mô vườn trồng trọt đi lên, hắn cũng nên có thực lực đi đến nơi xa hơn, giải quyết vấn đề nguồn nước.
"Quyết định vậy đi!"
Sau khi tưới ma lực cho toàn bộ thực vật, Rhode phủi bụi trên người, cầm Druid chi tâm đến trước Nguyệt chi tỉnh, chuẩn bị cầu nguyện.
Thứ này tốn bao công sức mới thu thập được, thế nào cũng phải đổi được chút đồ tốt.
Vậy nên lần này, thái độ của Rhode đặc biệt thành khẩn.
Nhắm mắt, nghiêm túc cảm thụ liên hệ vi diệu như có như không từ pho tượng Nguyệt Thần.
...
Cùng lúc đó.
Trong tháp Ma pháp ở trấn Độ Nha.
Từ khi trở về sau khi chữa trị cho nam tước phu nhân, Thomas Will vẫn đợi trong phòng, cố gắng minh tưởng.
Hắn không cầu được Nguyệt Thần đại nhân chú ý.
Nhưng ít ra muốn thiết lập lại liên hệ với khu rừng Mộng Cảnh.
Như vậy, hắn có thể cảm ứng lại sự tồn tại của ma pháp nguyên tố, đập tan xiềng xích phong ấn bọn hắn suốt ba trăm năm.
"Không… Không đúng! Không phải vậy!... Rốt cuộc sai ở đâu?... Thiếu một chút... Chỉ thiếu một chút! Đáng ghét!"
Tiếng nói đứt quãng, gần như điên cuồng, không ngừng truyền ra từ trong phòng.
Vì không có ma pháp cách âm, các học đồ ma pháp đi ngang qua đều nhìn nhau, không dám tùy tiện gõ cửa quấy rầy.
Chỉ có thể nhanh chóng rời đi, tụ tập nơi hẻo lánh bàn tán xôn xao.
"Đạo sư không sao chứ?"
"Từ sau khi trở về lần trước đã vậy, mà các ngươi có cảm thấy dạo gần đây đạo sư càng thêm cổ quái không?"
"Khi ngươi hỏi vấn đề này, chẳng phải đã tự nhận mình rất ngu ngốc rồi sao?"
"Ngươi nói ai ngu ngốc?!"
"Không không không, ý ta là, hầu như pháp sư cao tuổi nào cũng có tính tình cổ quái."
Các học đồ rất rõ ràng.
Trải qua ba trăm năm tra tấn không thể minh tưởng, pháp sư lịch thiệp đến đâu cũng sẽ phát điên, tinh thần không bình thường là khó tránh khỏi.
Ngay cả bọn họ, làm học đồ ma pháp cũng chỉ để kiếm miếng cơm, lo lắng lớn nhất là đạo sư đột nhiên nổi điên, đập vỡ bát cơm của họ.
Dù sao bây giờ công việc không dễ kiếm.
Đội mạo hiểm cũng chẳng cần loại pháp sư gà mờ như họ.
"Nếu còn có thể minh tưởng, việc tốt cầu ta cũng không đi."
Một thiếu niên mười hai tuổi nói nhỏ.
"Thôi đi, trải qua bao năm như vậy, địa vị pháp sư rớt xuống cả ngàn trượng rồi."
"Nghe nói khi xưa ngay cả pháp sư tam giai cũng có tước vị, gặp nam tước không cần hành lễ, đâu như bây giờ chỉ cần chút thiên phú là có thể làm học đồ?"
"Ta nghĩ nên cân nhắc đổi việc."
Các thiếu niên, thiếu nữ líu ríu, người thì hướng tới sự huy hoàng năm xưa, người thì than thở cho địa vị của pháp sư bây giờ.
Không ai chú ý.
Khi họ dần bước đến gần.
Ma lực trong phòng bỗng gợn lên một đợt ba động quỷ dị.
Thomas, đang ngồi xếp bằng trong pháp trận minh tưởng, khuôn mặt điên cuồng, tóc tai bù xù, cũng sững sờ vì biến cố bất ngờ.
Rồi, con ngươi của hắn đột nhiên co lại.
Háo hức nhìn cảnh tượng trước mắt.
Điểm sáng.
Điểm sáng lung linh bảy màu.
Trong thế giới tinh thần trống rỗng của hắn, chẳng biết từ lúc nào xuất hiện chi chít những điểm sáng, tràn ngập khắp các ngóc ngách trong phòng.
"Đây là… Ma pháp nguyên tố!"
Thomas kinh hãi kêu lên, suýt chút rời khỏi trạng thái minh tưởng.
Cảm ứng được rồi!
Hắn vậy mà cảm ứng được ma pháp nguyên tố!
Phải biết từ ngày đó, ma pháp nguyên tố trở nên ngày càng mỏng manh, đến cuối cùng hoàn toàn không cảm ứng được, chỉ có thể dựa vào ma lực tích trữ trong cơ thể để duy trì.
Ngày đó được gọi là ngày đoạn tuyệt minh tưởng.
Bây giờ, hắn lại có thể giống như trước, nhìn thấy ma pháp nguyên tố.
Làm sao không cuồng hỉ?
Thậm chí kích động đến không kìm chế được.
"Không đúng."
"Sao những nguyên tố này lại sinh động như vậy?"
Đột nhiên, Thomas phát giác điểm bất thường, dần tỉnh táo lại.
Dù ký ức đã xa xôi, hắn vẫn nhớ rõ, ngay cả khi còn trẻ, hắn cũng chưa từng thấy ma pháp nguyên tố nào dày đặc, sinh động đến thế.
Như có một lực lượng dẫn dắt chúng, chậm rãi hội tụ về cùng một hướng.
Cuối cùng.
Biến thành một hình người chói mắt trước mặt hắn.
Không thấy rõ hình dạng, nhưng lại tỏa ra uy áp tinh thần khủng bố, vừa thần thánh, vừa trang nghiêm, vĩ đại hơn bất kỳ sự tồn tại nào hắn từng thấy, khiến người không dám nhìn thẳng.
"Nguyệt… Nguyệt Thần đại nhân!!"
Thomas giật mình, suýt cắn đứt lưỡi, trừng lớn mắt, mặt đầy kinh hãi, khó tin.
Lúc này.
Bên cạnh Nguyệt chi tỉnh.
Rhode hiếu kỳ đánh giá điểm sáng đột nhiên xuất hiện trước mắt.
"Đây là cái gì? Đom đóm sao?"
Hắn duỗi ngón tay, chọc vào khối điểm sáng kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận