Konoha: Ta Có Một Cái Trọng Lực Phòng Tu Luyện

Chương 60: Doreaten

Chương 60: Doreaten
Đối với Naruto như thế này, Natsuki tỏ ra lực bất tòng tâm.
Nhà mình không phải mở thiện đường, trước đây tặng thẻ bài là vì mở rộng thị trường, nhưng bây giờ không có lý do gì để tặng nữa.
Hơn nữa, Natsuki thực ra nghi ngờ tên Naruto này vẫn chưa cai được nghiện thẻ bài, tặng hắn thẻ bài mới là hại hắn, cho nên tốt nhất cứ làm như không thấy, để Naruto tự mình ấm ức đi thôi.
Rất nhanh đã đến giờ giải lao giữa các tiết học.
Natsuki cùng Shino đến tiệm nhẫn cụ, không ngờ chủ tiệm, cũng là cha của Tenten, lại báo cho biết Tenten đã ra khỏi làng làm nhiệm vụ rồi.
"Ta đoán trúng thật rồi, may mà ta đã chuẩn bị trước, không đến mức để Tenten luống cuống tay chân, Tenten ứng phó ở bên ngoài – chắc hẳn sẽ thuận lợi hơn một chút."
Và đúng như Natsuki suy nghĩ, đội Gai vừa ra khỏi cổng làng không bao lâu thì trên đường trời đổ mưa.
Nhiệm vụ có thời hạn, không thể vì chút mưa này mà trì hoãn trên đường, nhưng đội mưa đi đường cũng không dễ chịu gì.
Tenten lập tức lấy ra bốn chiếc áo mưa phân phát, ảnh hưởng của trời mưa lập tức giảm xuống mức thấp nhất. Tuy nước mưa vẫn táp vào mặt, nhưng chỉ cần không để nước mưa làm ướt người thì sẽ không cảm thấy khó chịu, càng không có nguy cơ bị cảm lạnh.
Cũng may vào lúc chiều tối, đội Gai đã cách mục tiêu không còn xa.
Tenten lại lấy ra Khương Trà, mỗi người một ly, ăn cùng bánh bao thịt, cảm giác mệt mỏi nhất thời tan biến hết.
Gai không nhịn được giơ ngón tay cái lên khen: "Quả nhiên Thông Linh thuật thật là thuận tiện, có Tenten đi làm nhiệm vụ, thực sự là quá tiện lợi."
Lee, đã mặc bộ đồ bó sát màu xanh lá, cũng tán thành: "Đích xác, có Tenten ở đây thực sự quá tiện lợi, không ngờ không cần nhóm lửa mà vẫn có thể uống được Khương Trà nóng hổi, còn có bánh bao thịt ngon lành để ăn, đi làm nhiệm vụ cứ như đi du ngoạn vậy."
Neji cũng không thể không khen ngợi.
Thực lực bản thân Tenten vốn không yếu, bây giờ lại giống như một cái rương bách bảo, muốn gì có nấy, trong đội có một người như vậy, không gì thuận tiện hơn.
Bên này Tenten đã dựng xong bốn cái lều nhỏ, nghe vậy không nhịn được phản bác: "Tiện lợi gì chứ, đừng coi ta là công cụ nhé, tiện lợi là Thời Không Gian Nhẫn thuật, không phải ta. Còn nữa, lều và áo mưa là bạn trai ta chuẩn bị, mấy người độc thân các ngươi chỉ có phần hâm mộ thôi."
Ủa, sao đang phản bác lại leo thang thành công kích cá nhân thế này?
Không thể đùa giỡn vui vẻ được sao?
Bốn người không nhóm lửa, lo lắng đánh rắn động cỏ, hơn nữa ban đêm trời quá tối cũng không thích hợp lắm cho việc tập kích bất ngờ, vì vậy liền trực tiếp chui vào lều nghỉ ngơi, đợi trời sáng rồi tính tiếp.
Trong bóng tối, Gai thấp giọng hỏi: "Tenten, nghe nói Natsuki trước đó bị đau đến hôn mê, có chuyện gì vậy?"
Tenten suy nghĩ một chút, không dám nói thật. Tuy nàng cảm thấy Gai Lão Sư đáng tin cậy, nhưng nàng không chắc chắn lắm về Neji và Lee, đặc biệt là Neji có Chú Ấn Lung Trung Điểu ('cá chậu chim lồng chú ấn'), tự do của bản thân còn không đảm bảo, nói gì đến giữ bí mật.
Cái loại mộng cảnh tu luyện BUG như của bạn trai nhà mình, tốt nhất là đừng nói ra.
"Còn có thể là chuyện gì nữa, chẳng qua là tu luyện quá độ thôi. Ta trở về đã giáo huấn hắn một trận ra trò, hắn mới chịu cam đoan không có lần sau. Gai Lão Sư, hôm nào ngài có thời gian cũng giáo huấn hắn vài câu đi, thực sự là quá liều lĩnh!"
"Nguyên lai là vậy! Yên tâm đi Tenten, trở về ta sẽ đi giáo huấn hắn, tu luyện cần từng bước vững chắc, sao có thể xằng bậy được chứ?"
"..."
Tenten muốn cạn lời, vì nàng cảm thấy Gai Lão Sư và Lee cũng rất liều lĩnh.
Như cái cách tu luyện tự hành hạ bản thân của Lee, thân thể phỏng chừng có không ít ám thương, bây giờ còn trẻ chưa cảm thấy, sau này tuyệt đối sẽ phát tác. Nhưng đó là chuyện của Lee, cũng là Lee vì ước mơ mà liều mạng, Tenten không có tư cách quản nhiều.
Vẫn là bạn trai nhà mình tốt nhất.
Tuy đúng là có chút liều lĩnh, nhưng ít nhất là chỉ liều lĩnh trong cái mộng cảnh tu luyện đặc thù kia, tính mạng và thân thể đều tuyệt đối an toàn.
So sánh như vậy, Tenten đột nhiên cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Sáng sớm hôm sau, Tenten vừa thu dọn lều vừa phát đồ ăn sáng. Bốn người ăn xong liền tiếp tục đi về phía trước, không bao lâu thì đến gần một hang núi.
Neji lập tức mở Bạch nhãn, dò xét một lượt rồi nghiêm giọng nói: "Có hai mươi tên sơn tặc, không có Ninja, phòng bị cũng lơi lỏng. Bất quá, trong sơn động có một nhà tù, bên trong chứa không ít thi thể, có cả phụ nữ và trẻ em."
Nghe những lời này, sắc mặt những người khác đều trầm xuống.
Tenten giọng nói không mấy thiện cảm: "Gai Lão Sư, có muốn giết sạch bọn chúng không?"
Lee và Neji đều theo bản năng nhìn về phía Tenten, cảm nhận được sát khí trong mắt cô gái, thực tế sát khí của bọn họ cũng không hề nhỏ.
Gai mặt không biểu cảm: "Ta thực ra không thích sát nhân, nhưng có những kẻ đáng chết, giết thì cứ giết."
Thực ra Gai rất hiền lành, hắn tuy đã là Tinh anh thượng nhẫn, nhưng cũng không tùy tiện sát nhân, đó là sự kính trọng của hắn đối với sinh mệnh. Nhưng điều đó không có nghĩa hắn là thánh mẫu, gặp phải bọn Ác Tặc cùng hung cực ác, hắn cũng sẽ hạ sát thủ.
Bất quá, hắn cuối cùng vẫn quá ngây thơ, quá thiện lương, vì vậy không thích hợp với Anbu.
Trước đây khi hắn cùng Anbu lập đội làm nhiệm vụ, việc Anbu hạ sát thủ đối với những người không còn khả năng phản kháng khiến hắn khó hiểu, nhưng Anbu chính là như vậy.
Anbu sẽ giết cả những người trông có vẻ không đáng chết, dù cho những người đó không phải ác nhân, nhưng vẫn phải giết.
Vì vậy, Hiruzen Sarutobi mới không đồng ý cho hắn gia nhập Anbu, ngay cả Shimura Danzo cũng không muốn hắn, bởi vì hắn thực sự không thích hợp.
Dĩ nhiên, trước sự thật trắng đen rõ ràng, Gai vẫn nhìn thấu. Hắn biết những tên sơn tặc này sẽ gây họa cho dân làng gần đó, hơn nữa đã gây họa không ít, như vậy thì đáng chết. Bằng không còn mặt mũi nào đi gặp những thôn dân kia, phải ăn nói sao với những người vô tội đã chết?
Vì vậy, Gai sẽ không phản đối học trò của mình hạ sát thủ.
Mặt khác, đã là Ninja thì cũng nên thấy máu, nếu không sẽ không cách nào trưởng thành.
"Đây là cuộc tôi luyện thuộc về các ngươi, vì vậy lần này ta sẽ cố gắng hết sức không ra tay, các ngươi tự mình sắp xếp đi." Gai khoanh tay đứng sang một bên.
Tenten, Neji và Lee không hề bất ngờ về điều này, bắt đầu thảo luận, chủ yếu là Neji nói rõ sự phân bố của bọn sơn tặc, sau đó tự phân công nhiệm vụ.
Sau khi thảo luận xong, ba người gật đầu với Gai, rồi lập tức hành động.
Tenten lấy ra quyển trục, Thông Linh ra một cây trưởng súng thương, còn gắn cả ống hãm thanh, nhắm vào một tên sơn tặc đang canh gác ở cửa hang.
Giây tiếp theo, nàng bóp cò, chỉ nghe một tiếng "phụt", tên sơn tặc lập tức ngã xuống đất, gần như không gây ra tiếng động lớn nào, ngay cả bọn sơn tặc bên trong hang cũng không nghe thấy.
Neji và Lee lập tức lao về phía sơn động, đá thi thể tên sơn tặc kia sang một bên, sau đó xông thẳng vào bên trong.
Tenten thu hồi trưởng súng thương, lại lấy ra một đôi súng ngắn thương, nhanh chóng bước đến cửa hang chờ sẵn.
Bên trong hang rất nhanh vang lên tiếng kêu thảm thiết, là Neji và Lee ra tay không chút lưu tình. Ngay cả Lee hiền lành cũng không chút lưu tình dùng phi tiêu cắt cổ họng bọn sơn tặc, còn Neji thì dùng Nhu Quyền đập gãy tứ chi của chúng, cách này còn tàn nhẫn hơn cả giết trực tiếp.
Có vài tên sơn tặc liều mạng chạy trốn ra đến cửa hang, nghênh đón bọn họ lại là những "hạt đậu phộng" đặc chế của Tenten.
Không bao lâu, bọn sơn tặc đã bị tiêu diệt sạch sẽ.
Các thi thể trong phòng giam được Tenten, Neji và Lee cùng nhau dời ra ngoài. Gai thì đi đến thôn trang gần đó gọi các thôn dân đến nhận lại thi thể.
Tuy rất tàn khốc, nhưng không thể không làm như vậy.
Bốn người nhìn các thôn dân ôm thi thể người thân gào khóc, ai nấy đều mang vẻ mặt không nỡ nhìn, chỉ có thể quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận