Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 736: Đại Ly Trần Bình An Ở Đây (1)

Chương 736: Đại Ly Trần Bình An Ở Đây (1)Chương 736: Đại Ly Trần Bình An Ở Đây (1)
Chương 736: Đại Ly Trần Bình An Ở Đây (1)
Nói lời thật lòng, thê tử có khúc mắc nan giải, Sở Hào là nhân vật phong vân nhiều năm rong ruồi biên quan, ở triều đình chia bè kết phái, cũng có khúc mắc, cô là một phụ nữ, biết rõ Tống Cao Phong sớm có hôn phối, vợ chồng người ta ân ân ái ái, còn có một phụ thân là Kiếm Thánh, dựa vào cái gì mà người ta vì thân phận con gái Võ Lâm Minh Chủ của cô mà phải bỏ vợ cưới cô? Sau đó cô vì giận dữ, tìm người đi hủy hoại vườn hoa? Phá hoại tính mạng của nữ tử kia? Đổi lại là Sở Hào, đã sớm điều động đại quân dưới trướng, giết cho máu chảy thành sông.
Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, Sở Hào đến cùng không phải kẻ đáng thương Tống Cao Phong gặp tai bay vạ gió kia, nếu đã là vợ chồng, được hoàng đế bệ hạ tín nhiệm, cưới được cô gái như hoa như ngọc, thuộc hạ còn có thêm hơn mười vị cao thủ đứng đầu giang hồ có thể dùng được, nhất cử tam tiện, làm một vụ mua bán lớn kiếm được bộn thứ lợi ích như vậy, Sở Hào kiêu hùng đối với chút khúc mắc ấy cũng xem nhẹ. Còn nữa trong ngày lão Minh chủ chậu vàng rửa tay, bị Tống Cao Phong đã tiêu hủy khuôn mặt tự lực chém giết, cũng để cho cô gái mấy năm nay thu liễm rất nhiều, nhìn chung thanh thản ổn định giúp chồng dạy con, ở kinh thành Sơ Thủy quốc cùng các cáo mệnh phu nhân khác quảng kết thiện duyên, giúp Sở Hào hắn làm rạng rỡ không ít, con đường làm quan thông thuận rất nhiều, sở hào cảm thấy cái này còn phải cảm tạ họ Tống năm xưa, đã cho nàng một bài học, nếu không người chịu khổ chính là mình.
Lần này trước khi rời khỏi kinh thành, thê tử âm thầm đi theo, hiện tại đã bí mật ở trong châu thành, nàng đề nghị lần này sau khi san bằng Kiếm Thủy Sơn Trang, lão Kiếm Thánh Tống Vũ Thiêu có thể không cần phải chết, chạy thoát được thì cứ chạy, nhưng mà Tống Phượng Sơn nghe nói dung mạo rất giống mẫu thân nghiệp chướng của hắn phải bị nghiền xương thành tro, đến lúc đó nàng muốn tự tay mang theo đống tro cốt của Tống Phượng Sơn, đến mộ phần đôi cầu nam nữ kia ném loạn, muốn bọn họ tận mắt nhìn thấy Tống thị hương khói đoạn tuyệt. Độc loài rắn thanh xà, độc trên đuôi ong vàng, hai thứ đó đều đọc, độc nhát lòng dạ đàn bà.
Không hồ là thê tử chính thất của Sở Hào, chuyện tốt!
Sở Hào thu hồi suy nghĩ, một tay ghìm chặt cương ngựa, một tay che ánh mặt trời, tiếp tục nhàn nhã trông về phía đường xa.
Nơi quan lộ rộng lớn này, hai bên đường cũng bằng phẳng, chẳng những thích hợp bộ tốt kết trận, ky quân xung phong cũng không quá mức miễn cưỡng, Tống lão nhân ở trên giang hồ tự tung tự tác đã quen, thật sự là mãng phu giang hồ không biết sống chết, không hiểu thế nào là hành quân đánh trận, còn dám sính anh hùng, nên hắn và Kiếm Thủy Sơn Trang sẽ cùng nhau hóa thành tro bụi. Sở Hào nhìn vị giang hồ lão nhân xa tận kinh thành cũng nghe thấy tên tuổi, nhếch khóe miệng, buông cánh tay, trong lòng bàn tay vuốt ve một con dao rọc giấy bằng vàng do Hoàng đề ngự ban, cười nói: "Đáng tiếc cho phần khí khái anh hùng này, cũng tốt, về sau thế nhân nhắc tới chuyện này, chỉ sẽ nói Sở Hào ta trước trận chém chết một vị Kiếm Thánh."
Sa trường có nhiều câu chuyện một người địch vạn người, đáng tiếc đó chỉ là những câu văn khen ngợi của bọn văn nhân chó má, trên bản đồ rộng lớn hơn mười nước bao gồm cả Sơ Thủy quốc, quả thật không hề thiếu mãnh tướng liều lĩnh, thể lực kinh người, am hiểu tự mình xông vào trận địa, nếu có thần câu tọa ky, lại như hổ thêm cánh, nhưng mà địch vạn người? Không tồn tại.
Sở Hào thân kinh bách chiến, cũng không phải văn nhân nằm trong chăn êm nệm ám mà hưởng phúc, chưa từng được thấy thần nhân tầm cỡ này.
Tống Vũ Thiêu đứng tại chỗ, nếu đã chạy tới nơi này, lão nhân không muốn lui một bước nào về phía sau, chỉ là quay đầu nhìn lại, có chút bát đắc dĩ.
Trần Bình An ngươi chạy tới xem náo nhiệt gì?
Lần này Trần Bình An xuất hành, trên lưng đeo hộp kiếm có chứa Hàng Yêu Trừ Ma, dây thừng đã được buộc chặt từ lâu.
Một đường chạy chậm đến bên cạnh Tống Vũ Thiêu.
Lão nhân mơ hồ có chút tức giận, nói: "Ở bên nhà thuỷ tạ ngươi cùng Hoành Đao Sơn Trang nỗi lên xung đột, lúc ấy ta từng nói tám chữ 'Hành tâu giang hồ, sinh tử tự lo'. Trần Bình An, ngươi có biết trong đó có ý gì không?"
Trần Bình An gật gật đầu.
Tống Vũ Thiêu tức quá hóa cười nói: "Ngươi biết cái rắm! Vương San Hô kia lấy vỏ đao chỉ hướng ngươi, đó là ả đang hành tâu giang hồ. Gã tòng nhân của đao trang bắn lén sau lưng, cũng là như vậy. Tôn tử ta Tống Phượng Sơn, mỗi lần tìm người thử kiếm, cũng vậy. Tống Vũ Thiêu ta hôm nay cản ngay phía trước đại quân, càng là như vậy!"
Tống Vũ Thiêu một phen nói như mưa rào gió giật, cuối cùng chỉ có một tiếng thở dài tức giận,"Trần Bình An, ngươi không nên tới." Trần Bình An nhẹ giọng nói: "Mặc kệ Tống lão tiền bối hôm nay làm cái gì, ta chỉ phụ trách một việc, đưa Tống lão tiền bối còn sống rời khỏi nơi này, chỉ nhiều vậy thôi, ta không giết người."
Trần Bình An bổ sung một câu,"Có gắng không giết người."
Tống Vũ Thiêu hít sâu một hơi, tận lực tâm bình khí hòa khuyên giải: "Hiện tại hai bên bằng với hai quân giằng co, ngươi nói không giết người là có thể không giết người? Ngươi cho là trò bọn trẻ con đánh trận giả sao, bên trong đại quân, có mấy ngàn ky quân có thể bôn tập du duệ, có trọng giáp bộ tốt kết trận như núi, cũng có mấy ngàn cường cung kình nỏ nhắm ngay ngươi, không nói hai lời chính là kết cục mưa to rơi xuống đầu, càng miễn bàn dưới trướng Sở Hào còn có hơn mười vị giang hồ hảo thủ, cùng với một vài giáo úy đô úy cầm trong tay cung thần binh gia, là trọng khí quốc gia quan phủ triều đình đặc chế nhằm vào Luyện khí sĩ cùng giang hồ tông sư, cho dù là Tống Vũ Thiêu ta, nếu như bị một mũi tên bắn trúng cũng sẽ bị trọng thương!"
Trần Bình An hỏi ngược lại: "Nếu đối phương lợi hại như vậy, chẳng lẽ lão tiền bối chỉ đến đây để tìm cái chết?"
Tống Vũ Thiêu trầm giọng nói: "Ta muốn bắt giặc phải bắt vua trước, tận lực một hơi bắt chủ soái Sở Hào, khiến cho chỉ đại quân này như rắn mắt đầu, sau đó uy hiếp Sở Hào giao cô gái kia ra. Một mình ta làm việc nắm chắc năm phần thắng, nhưng nếu ngươi cùng theo ta xung phong hãm trận, một khi lâm vào bao vây, sẽ chỉ là trói buộc của ta, cho nên nghe ta nói một lời, nhanh chóng quay về sơn trang, mang theo hai bằng hữu rời xa nơi thị phi."
Tống Vũ Thiêu ngắng đầu lên, trời đã vào hè, còn có ngày nắng cảnh xuân tươi đẹp bực này, thật sự là không tệ, quay đầu mỉm cười nói với thiếu niên phương Bắc kia: "Trần Bình An, ý tốt tâm lĩnh. Nhưng mà Tống Vũ Thiêu ta sống hay chét, Kiếm Thủy Sơn Trang dù tồn là vong, đều có thể xưng là không thẹn với lương tâm, hành tâu giang hò, cái này có đủ không? Thực sự đủ rồi!"
Trần Bình An vỗ vỗ hồ lô rượu bên hông, cười sáng lạn nói: “Ta chạy tới đến, thực sự không phải ta chém gió, hai cái chân này chắc chắn còn nhanh hơn bốn chân chiến mã, hơn nữa ta còn có bảo bối bảo mệnh áp đáy hòm, lão tiền bối ông không cần lo lắng cho ta, chỉ cần thoải mái tay chân xử lý tên Sở Hào kia. Nếu không phải nắm chắc phần thắng, hôm nay ta đã không lộ diện." ebookshop.vn - truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận