Hắn Hèn Như Vậy, Thực Sự Là Người Tu Tiên?

Chương 96: Ta muốn lấy một chọi hai

Chương 96: Ta muốn lấy một chọi hai
Mơ mơ màng màng Khương Toa Châu còn định bụng sớm đi trở về nghỉ ngơi, lời nói của Từ Dã lập tức khiến nàng ngồi không yên. Nàng bật dậy, vẻ uể oải biến m·ấ·t trong nháy mắt. "Từ Dã, cuộc t·h·i đấu này đã kết thúc rồi, đâu có đạo lý lại tiếp tục? Tranh thủ thời gian lĩnh xong ban thưởng rồi theo vi sư về núi, sớm ngày mài giũa kỹ nghệ mới là quan trọng nhất!"
Vừa nói, nàng vừa nháy mắt với Từ Dã ở phía dưới. Ý bảo ngươi mà lên, lỡ đâu bị người ta đ·á·n·h cho ra cái tốt x·ấ·u gì thì không quan trọng, nhưng Tiểu sư muội của ngươi chẳng phải sẽ khổ sao? Dù sao hắn mới chỉ luyện khí tầng hai......
Đại trưởng lão Mạnh Dật Trần cũng cau mày, đúng là sợ điều gì gặp điều đó. Ông thầm nghĩ, nếu để hắn quyết định, chuyện này sẽ đi đến đâu thật khó nói. Chỉ là một trận tỷ thí bình thường, sao hai tên kia lại muốn đ·á·n·h hắn cho bằng được, thêm vào việc đại trưởng lão đã có một tia bóng ma với Từ Dã. Ông sẽ không đồng ý cho hắn ra sân, ai muốn gây thêm chuyện nữa chứ......
"Ấy dà, con thân là Đại Tân sinh đệ t·ử đạo đức mẫu mực của đạo đức tông, xét về quan hệ giữa hai tông mà nói, có một số việc có thể làm, có một số việc thì không. Con xem, con thắng thì ai cũng cho là chuyện đương nhiên, chẳng được ai khen, ngược lại còn làm sĩ khí của Càn Nguyên Tông thêm đê mê. Còn thua, thì sẽ bị vạn người phỉ n·h·ổ, luyện khí tầng chín mà còn thế thì càng không chịu n·ổi, hình tượng Đại Tân sinh đệ nhất nhân cũng sẽ giảm sút. Con là đứa trẻ thông minh, nhìn thế nào cũng thấy đây là một cuộc làm ăn lỗ vốn, vẫn là nghe lời sư tôn, tranh thủ thời gian về núi thao luyện đi thôi!"
Nghe đại trưởng lão nói, Từ Dã chần chừ. Lần đầu tiên hắn cảm thấy lời của Mạnh Dật Trần lại có mấy phần đạo lý. Nhất là hai câu "Đại Tân sinh đệ t·ử đạo đức mẫu mực" và "Đại Tân sinh đệ nhất nhân"......
Có ai như Trang Bất Trác đâu, mở miệng câu đầu, ngậm miệng câu cuối đều là nhất, mà toàn là tự xưng, chưa từng được ai công nh·ậ·n.
Không đ·á·n·h thì tay hắn ngứa, mà đ·á·n·h thì...... dường như x·á·c thực không có gì tốt, Từ Dã nhất thời thấy khó xử.
"Sương Ly, còn không mau lôi k·é·o sư huynh của con trở về!"
Khương Toa Châu thừa dịp hắn chưa quyết định, vội thúc giục.
Đúng lúc này, ngũ trưởng lão Phí Sức cố sức đứng dậy, mỉm cười nói lớn: "Ta thấy các ngươi làm vậy là không đúng rồi, Từ Dã muốn so tài tỷ thí là chuyện tốt, đáng lẽ phải cổ vũ mới phải, sao lại chèn ép tính tích cực của đệ t·ử chứ? Chúng ta người tu hành vốn nên cùng trời tranh m·ệ·n·h, cùng đất tranh linh, cùng người giành thắng lợi! Cứ lo trước lo sau nghĩ nhiều như vậy, thì tu cái gì tiên nữa? Ta ủng hộ Từ Dã, có tài mà không khoe ra thì cũng như rắm thối bị nghẹn lại, là cùng một đạo lý thôi, thơm hay thối gì thì ta phải làm cho mọi người ngửi một cái, chứ không thể chỉ có mình biết được!"
"Phí trưởng lão, ngươi......"
"Khương Trưởng Lão đừng k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g, ta chỉ là quý tài thôi, thật không có ý gì khác, hắc hắc hắc......"
Khương Toa Châu tức đến phát hoảng, biểu hiện của Lâm Nghệ và Trang Bất Trác khiến hai người khó xử không thôi, lão già trọc đầu này rõ ràng là muốn k·é·o nàng xuống nước.
"Khụ khụ... Ta thấy lời của Phí Sức trưởng lão có lý, Từ Dã đã có ý xuất chiến, làm sư tôn hẳn là cao hứng mới phải. Đại trưởng lão nói nó là Đại Tân sinh đệ nhất nhân, thì ít nhất cũng phải thể hiện trước toàn tông đệ t·ử, kẻo có người không phục."
"Tam trưởng lão, sao ngay cả ngươi cũng......"
Tiêu Dật Vân quay đầu sang một bên, căn bản không cho Khương Toa Châu cơ hội đối mặt.
Nghe các trưởng lão trên đài tranh luận túi bụi, trong lòng Từ Dã dần dần n·ổi lên vẻ không kiên nhẫn. Hắn hơi nhíu mày, chẳng lẽ chỉ là một trận tỷ thí thôi sao, mà phải chia thành hai p·h·ái, tranh cãi đến đỏ mặt tía tai thế này?
"Các vị trưởng lão đừng c·ã·i cọ nữa! Chuyện này đâu phải đại sự gì, đáng gì mà tranh luận mãi thế?"
Từ Dã nhìn quanh rồi nói tiếp: "Ta hiểu rồi, có người cảm thấy ta cần phải chứng minh gì đó thông qua trận tỷ thí này, nhưng lại có người thấy hành động của ta chẳng có ý nghĩa gì cả. Đã vậy thì chi bằng thế này đi, ta Từ Dã sẽ không k·h·i· ·d·ễ các ngươi, Đường Sư, Tống Từ hai vị sư đệ Càn Nguyên Tông, các ngươi cùng lên đi! Ta cho các ngươi cơ hội này, chúng ta t·h·ố·n·g t·h·ố·n·g k·h·o·á·i k·h·o·á·i so một trận, để khỏi ai bảo đạo đức tông ta đãi k·á·c·h không chu toàn!"
Lời này vừa thốt ra, mọi người đều chấn kinh. Đều là những đệ t·ử xuất sắc nhất của một tông, mà Từ Dã lại muốn một chọi hai?
Phí Sức dẫn đầu vỗ tay cười ha hả: "ha ha, tốt! Thế này mới là khí p·h·ách mà đệ t·ử đạo đức tông nên có chứ!"
Từ Dã liếc hắn một cái: "Ngũ trưởng lão đừng có xài bài này, đệ t·ử chỉ là ngứa tay thôi mà!"
Phí Sức mặt mo đỏ ửng, thầm mắng một tiếng, con nít ranh ranh quá!
Đường Sư nắm chặt tay, lớn tiếng đáp: "Sư huynh Từ Dã quả nhiên hảo khí p·h·ách! Nhưng huynh lấy một đ·ị·c·h hai há chẳng phải quá k·h·i·n· ·t·h·ư·ờ·n·g sao?"
"Được rồi được rồi, huynh cũng đừng có kiểu cách, có k·h·i·n· ·t·h·ư·ờ·n·g hay không cứ thử rồi khắc biết."
Từ Dã khoát tay áo, lười tốn thêm lời với mấy người này.
Đường Sư và Tống Từ liếc nhau, ánh mắt giao nhau đã đạt được ăn ý. Đã Từ Dã c·u·ồ·n·g vọng như vậy, dám lớn tiếng lấy một đ·ị·c·c·h hai, thì bọn họ cũng không cần t·h·iết phải làm bộ làm tịch nữa, hôm nay nhất định phải cho kẻ coi thường họ này biết mặt.
Hai người bước nhanh về phía tr·ê·n đài.
Trong chớp mắt, cả hai đã đến tr·u·ng ương diễn võ trường, chia tả hữu hai bên đứng yên, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Từ Dã, cùng nhau ôm quyền nói: "Sư huynh Từ Dã, xin chỉ giáo!"
Từ Dã vẫn thản nhiên, chậm rãi đi về phía giữa sân.
Mỗi bước chân đều như có linh khí phun trào dưới chân, ẩn ẩn n·ổi lên ánh sáng nhạt. Gió nhẹ lướt qua, tóc nhẹ nhàng bay, vạt áo phần phật. Dáng người lộ ra một vẻ thoải mái và thong dong khó tả, nhưng sâu trong đôi mắt tưởng như bình thản kia lại ẩn chứa một vòng chiến ý nóng bỏng, dù chưa bộc lộ hết nhưng cũng khiến người sinh lòng kính sợ.
Lúc này, không biết từ lúc nào trên bầu trời đã tụ tầng tầng mây đen, sắc trời vốn sáng sủa dần trở nên tối tăm. Mọi người xung quanh diễn võ trường đều nín thở ngưng thần, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào ba người giữa sân, ánh mắt ai nấy đều tràn đầy chờ mong.
Bỗng nhiên, Từ Dã giơ cao tay phải, trong khoảnh khắc, một đạo linh lực quang huy lóng lánh c·h·ói mắt từ lòng bàn tay hắn nở rộ. Linh lực của hắn hùng hậu, đẩy luồng sáng kia lên như l·i·ệ·t nhật trên không, trong nháy mắt xông p·h·á bầu trời chung quanh đang tối dần. Phảng phất như trong lúc giơ tay, hắn có thể chưởng kh·ố·n·g linh lực của cả vùng thế giới này, thể hiện rõ thái độ siêu phàm.
Đám đệ t·ử dưới đài đầu tiên là ngẩn người, lập tức bộc p·h·át ra tiếng hoan hô như sấm dậy.
"Từ Dã!"
"Từ Dã!"
"Từ Dã!"
Tay phải vừa nắm chặt lại trong nháy mắt, thanh phong hai thước đột ngột n·ổ hiện! Thanh phong k·i·ế·m ngân quang đại thịnh, còn khoa trương hơn trước gấp mấy chục lần, như một vầng thái dương hiện giữa diễn võ trường. Ánh sáng m·ã·n·h l·i·ệ·t khiến người ta phải đưa tay che chắn, khó mở mắt ra.
Tiếng hoan hô dưới đài lại một lần nữa vang lên, hết đợt này đến đợt khác, dường như muốn lật tung cả diễn võ trường này.
Nghe tiếng hoan hô chói tai này, trong lòng Từ Dã lại dâng lên một cảm giác thoải mái khác lạ. Hắn hơi hếch cằm, giờ phút này, rốt cuộc hắn đã hiểu vì sao Trang Bất Trác hở tí là lại thích làm màu, cảm giác được người ta chú ý sùng bái này cũng sướng thật!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận