Gặp Chân Ái Ở Khoa Trực Tràng

Chương 38: Nhận Sự Ái Mộ



Chương 38: Nhận Sự Ái Mộ



“Cảm ơn chú nhé.”
Tuệ Khanh khom người nhìn qua cửa kính xe, giơ
bịch đồ ăn trong tay cùng nụ cười chân thành đến từ một người có ý định
sẽ đi nhờ thêm những bữa về sau.
“Này!” Hoài Khang kêu lại khi Tuệ Khanh chuẩn bị rời khỏi: “Tầm tám giờ tôi sẽ rời khỏi nhà.”
“Sao ạ?” Tuệ Khanh sững sờ, không hiểu vì sao Hoài Khang lại nói điều này,
cô đâu có cần biết anh sẽ đi vào lúc nào chứ. Nhưng đột nhiên một suy
nghĩ thoáng qua khiến cô thông suốt: “Tôi hiểu rồi, đúng tám giờ tôi sẽ
có mặt. Tạm biệt chú.”
Hoài Khang đợi Tuệ Khanh quay lưng đi thì
mới quay đầu sang dõi theo, mặt gác lên cánh tay đặt trên vô lăng, vẫn
không thèm thừa nhận bản thân để ý một cô bé nhỏ. Giây sau, một đám
người từ đâu xuất hiện ở hai bên, chèn ép cô vào giữa chỉ để đưa quà và
từng bức phong thư đủ màu sắc khiến anh giật thót. Tính bước xuống xe
nhưng anh lập tức trấn tĩnh bản thân lại, ánh mắt vẫn lăm lăm vào những
tên con trai đứng kế bên cô và tự nhủ cô không gặp nguy hiểm gì dù bàn
tay siết chặt tay nắm cửa đến mức gân xanh nổi cả lên.
Tuệ Khanh không biết có từng trận cảm lạnh sau lưng, vẫn duy trì tư thế nửa muốn chạy nửa ôm đống đồ không rõ từ đâu xuất hiện.
“Cái này đưa cho bạn Tâm Dao giùm mình nhé.”
“Này của chị Ngạn Hoa nhe.”
“Khanh ơi, bài diễn của bạn hay lắm, mình gửi quà cho bạn này.”
“Khanh, cho mình xin chữ ký của bạn đi.”
Tuệ Khanh vừa nhận quà, vừa cảm ơn rối rít, tay cố chồng từng phần quà lên
nhau để rảnh tay khác. Sau khi thoát khỏi đám đông hỗn loạn, cô thở phào nhẹ nhõm, rồi dùng hết sức lực mà bước từng bước khập khiễng lên cầu
thang. Cô không nghĩ bản thân cũng có được sự ưu ái đến thế, những món
quà từ người khác đã trở thành nguồn động lực không nhỏ cho cô càng thêm kiên định vào đam mê của mình.
Ở bên này, Thuỳ Linh đang nói
chuyện với Tâm Dao về vấn đề xử lý việc ăn cắp chất xám của Mỹ Ngọc. Dù
nhà trường đã đưa ra hình phạt nhưng chị ấy vẫn thấy nó quá nhẹ, không
đủ để khiến cho con người đó tự chỉnh đốn lại bản thân. Tâm Dao lắc đầu, nếu Mỹ Ngọc đã có sự trừng trị riêng thì không cần phải để tâm tới.

Thuỳ Linh nghe thấy thế nên cũng đành thôi, định tạm biệt Tâm Dao rồi trở về lại lớp trên lầu năm ba, mà nào ngờ tới trước mặt đột ngột xuất hiện
đống quà cáp lạ lùng. Nhìn kỹ lại mới thấy người ôm nó là ai, chị thắc
mắc: “Em làm ông già noel à Khanh”
Tuệ Khanh được Thuỳ Linh phụ
lấy đi bớt một số thứ thì mới khỏe khoắn bờ vai. Cô đặt đồ lên bàn rồi
phân chia theo tên từng người: “Còn không phải đa số là của chị với Tâm
Dao sao.”
Thuỳ Linh gặp quá nhiều trường hợp này nên cũng đã
quen, lấy quà thuộc về mình rồi đi về lớp. Riêng Tâm Dao vô cùng ái
ngại, chỉ yêu cầu Tuệ Khanh trả lại giùm cô ấy, nhưng ban nãy số lượng
người tặng quá nhiều, Tuệ Khanh làm sao nhớ rõ ai tặng cái nào. Cuối
cùng Tâm Dao đành uỷ thác vào bụng của Tuệ Khanh, lâu lâu sẽ được cô đút cho ăn.
Hai người bàn luận một hồi, Tuệ Khanh mới biết được thì
ra hôm qua Tâm Dao chạy về nhà sớm chỉ vì đô đốc Vĩ Thành đã tỉnh lại.
Cô cười với bạn mình với vẻ đầy ngụ ý.
“Sao mày nhìn tao như thế?” Tâm Dao hơi ngả người về sau, làm hành động tự bảo vệ bản thân.
“Nghe mày nói kìa, rõ rành rành đô đốc là người tỉnh dậy mà mày vui còn hơn
người ta nữa cơ.” Tuệ Khanh kéo dài giọng, cố tình trêu chọc khiến Tâm
Dao ngại đỏ cả mặt.
“Mày… mày điên quá… vô học rồi, đừng nói
nhảm.” Tâm Dao gạt phăng câu chuyện, tập trung về phía bảng đen dù vẫn
không che giấu được nét mặt thật sự của mình.
Tuệ Khanh xì một
tiếng, tạm thời buông tha cho cô bạn có da mặt mỏng trong chuyện tình
cảm. Nghĩ đi nghĩ lại, cô cũng tập trung vào bài giảng, không muốn ngủ
quên trên chiến thắng.
Cả một ngày, Tuệ Khanh dần hiểu vì sao các nghệ sĩ nổi tiếng lại có vệ sĩ riêng và liên tục che kín mặt khi ra
ngoài đường. Dù cô và Tâm Dao không thể đánh đồng với những người đó
nhưng cũng trải nghiệm cảm giác vừa vui vừa hết hồn mỗi lúc có người
nhào ra để khen ngợi. Cho tới khi vào phòng học cho tiết cuối cùng, cô
đã gục ngã trên bàn.
“Tao mỉm cười đến mức muốn tét miệng ra hai
bên rồi.” Tuệ Khanh than vãn, khuôn miệng giờ cứng ngắc và nhức mỏi chỉ
vì để đối đáp với người khác.
“Bình thường mày cũng có im lặng
đâu, sao lúc cười hô hố lại không thấy mày than gì.” Tâm Dao trao cho
Tuệ Khanh ánh nhìn khinh thường.
“Hai cái đó khác nhau mà mày.”
Tuệ Khanh phản biện, hai lĩnh vực này thật sự không thể đứng chung với
nhau. Một thứ thể hiện rõ cảm xúc của mình, một thứ để mình trưng bày
cho người khác xem xét. Cô thở dài một hơi, cũng đành tập làm quen với
nó.



Bạn cần đăng nhập để bình luận