Dự Báo Khải Huyền

Chương 162: Bắt đầu tranh tài

**Chương 162: Bắt đầu tranh tài**
Trong khoảnh khắc đó, tất cả mọi người ở đây đồng loạt ngẩng đầu, áp lực hùng hồn như sóng biển cuộn trào về phía cửa. Thế nhưng, nó chợt tan biến một cách nhẹ nhàng trước một ánh mắt khinh miệt.
Một bóng người hiên ngang đứng thẳng, bước vào phòng nghỉ. Đương nhiên, người đó không để cho ai ngồi lên chủ vị, khí thế nguy nga như trấn áp chư thiên.
Chợt, lại có một luồng khí thế tương đối sắc bén tấn công từ ngoài cửa.
"Tuyển thủ dự thi Triệu sư phó, đại diện bánh sủi cảo phố Hạ Hi, đến!"
"A, Lưu sư phó, năm nay cũng phải thi đấu một phen hả." Một giọng cười già nua mà hùng hậu vang lên từ ngoài cửa: "Nhưng mà phải chú ý, lão nhân gia ta năm nay đã chuẩn bị đòn sát thủ."
"Hả, kỳ kỹ dâm xảo." Lưu sư phó cười nhạt: "Trò lừa bịp có nhiều, liệu có đánh thắng được nước lèo đen tối trăm năm của chúng ta không?"
Không đợi người đến đứng yên, từng luồng khí tức cường giả liên tiếp xuất hiện từ ngoài cửa.
"Lý sư phó, đại diện thịt dê ngâm Trường An, đến!"
"Trần sư phó, đại diện quán ăn tôm nát Quỳnh Châu..."
Trong khoảnh khắc, trong phòng nghỉ hội tụ anh tài, dường như không khí cũng ngưng đọng lại dưới sự va chạm của những khí thế kinh khủng này. Các tông sư ngồi ngay ngắn trên ghế, ngưng mắt nhìn đối phương, từng luồng hơi thở rủ xuống, đè đổ vạn cổ.
Nghe được một nửa, Hòe Thi đã tái mét mặt mày, ý chí chiến đấu hoàn toàn không còn.
Đánh thế nào đây!
Cố gắng thế nào cũng không bằng người ta làm khó ăn!
Đây căn bản không phải là chênh lệch có thể bù đắp bằng kỹ xảo, mà là ác mộng khủng bố được đúc thành từ vô số tiếng kêu gào thống khổ của những lữ khách vô tội.
Chỉ cần nhìn bọn họ, Hòe Thi có thể thấy được số lượng lớn hắc ám nguyên thế chấp sau lưng họ trong hư không.
Đó là vô số oán niệm thống khổ như ăn phải thứ gì đó, còn có cả nỗi bi thương sinh ra khi tự mình lừa dối.
Bên cạnh hắn, có người đưa tới một chiếc khăn giấy, mỉm cười: "Đừng sợ, cứ theo lẽ thường phát huy là tốt rồi."
Người nói chuyện là một đại tỷ tỷ có khuôn mặt hiền lành, tóc kéo cao thắt bím đuôi ngựa, nhìn qua kinh nghiệm mười phần, nụ cười hòa ái dễ gần. Hòe Thi nhận lấy khăn giấy, không nhịn được lau mồ hôi lạnh, lắc đầu cười khổ:
"Làm sao có thể theo lẽ thường? Ta cũng không có thường để chiếu, ta chỉ biết nấu mì sợi mà thôi."
"Hừ, lại là loại gia hỏa không biết trời cao đất rộng."
Bên cạnh, một người đàn ông cả người tỏa ra hơi thở u ám cười nhạt: "Cứ tưởng chỉ cần làm qua loa là có thể rất khó ăn, nào ngờ để làm ra được kết quả đặc biệt khó ăn thì phải hao phí biết bao công sức và tâm huyết!"
Ta con mẹ nó rảnh rỗi sinh nông nổi mới đi suy nghĩ làm sao để nấu ăn khó hơn à!
Hòe Thi căn bản không buồn đáp lời.
Chỉ mong trận thi đấu này mau chóng kết thúc, mình đi lên tùy tiện góp cái tên rồi mau chóng không trúng tuyển mà về nhà.
Nhưng vào lúc này, toàn bộ phòng nghỉ tuyển thủ đột nhiên chấn động, tất cả người dự thi đều rơi vào im lặng, ngẩng đầu lên.
Trần nhà bị mở ra.
Giống như tháo ra một cái hộp.
Một bóng mờ to lớn đứng bên ngoài hộp, cúi đầu ngưng mắt nhìn bọn họ, rất nhanh, khẽ gật đầu: "Các vị giám khảo tôn quý đã vào sân, các ngươi hãy chuẩn bị sẵn sàng, rất nhanh sẽ có cơ hội ra sân."
"Những kẻ trà trộn cho đủ số, mau chóng rút lui." Bóng mờ khổng lồ mở ra con mắt đỏ máu, lạnh giọng tuyên bố: "Lần này có một vị đại nhân tôn quý đến, nếu vì kỹ thuật vụng về mà chọc giận ngài, thì không phải chỉ ăn cả đời thứ kia là có thể bình phục hậu quả đâu!"
Oanh!
Hộp đậy lại.
Trong yên tĩnh, mọi người trong phòng nghỉ nhìn nhau trố mắt.
Vẻ mặt không còn khinh thường, ngược lại trở nên trịnh trọng.
Hòe Thi nuốt nước miếng, nhìn lối ra trống rỗng, do dự một lát, quả quyết lắc đầu.
Thà ăn cả đời cà ri mùi kia, còn hơn là chết.
Chỉ có thể lấy ra bản lĩnh thật sự!
Hòe Thi bốc cháy ý chí chiến đấu, sau đó liền đốt sạch... Bản lĩnh thật sự cái rắm gì, hắn căn bản không biết làm sao.
Cửa ầm ầm mở.
Một người đàn ông to lớn mặc quần da nhìn lướt qua bên trong phòng, giơ tấm bảng số lên: "Tuyển thủ số 109, số 89, số 44, số 88, chuẩn bị ra sân."
Sau khi nhóm tuyển thủ đầu tiên rời đi, nhóm thứ hai rất nhanh cũng bị gọi đi, ngay sau đó là đợt thứ ba, thứ tư...
Bên trong phòng càng ngày càng trống trải.
Hòe Thi càng ngày càng bất an.
Cho đến cuối cùng, ngay cả vị tiểu thư tỷ tỷ vẫn an ủi hắn bên cạnh cũng không nói gì nữa, nhắm mắt dưỡng thần, chờ đợi cuộc tranh tài bắt đầu.
Không biết kết quả ra sao, cũng không biết có được chọn hay không.
Điều duy nhất biết chính là, những người bị gọi đi đều không trở lại.
Hòe Thi càng phát ra khẩn trương.
Cuối cùng, có người đi tới, quét nhìn mấy người cuối cùng trong phòng, gật đầu: "Tốt lắm, các ngươi cùng đi đi, các giám khảo đã không kịp đợi rồi."
Tất cả mọi người vội vàng bưng công cụ lên đi theo sau.
"Lần này khẩu vị của các giám khảo rất đa dạng, nếu các ngươi đến để cho đủ số, tốt nhất nên nhận thua trước thời hạn, tin ta đi, đây là vì tốt cho các ngươi."
Người đàn ông thật thà có làn da xanh biếc như người thú cầm danh sách đi phía trước. Đối diện, một quái vật xúc tu mọc đầy mắt ngọ nguậy tới, trong tay còn lôi một người đang gào thảm.
"Cho ta thêm một cơ hội nữa! Cho ta thêm một cơ hội nữa đi!" Người kia gào khóc: "Đậu hũ thối của ta còn có thể thối hơn nữa! Tin ta đi, cho ta thêm một cơ hội, đừng ném ta vào nơi đó..."
"Lại là một kẻ lanh chanh đáng thương."
Người thú lắc đầu cười một tiếng: "Nghe nói hắn bị bắt lúc đang định cho thứ đó vào đậu hủ thúi, loại người làm ô uế tài nghệ nấu nướng không xứng đáng làm đầu bếp, các ngươi xem cho kỹ, nếu còn có loại người đến quấy rối, sẽ không có kết cục tốt đâu."
Vừa nói, bọn họ liền thấy quái vật xúc tu kia kéo ra một cánh cửa, tiện tay ném người kia vào.
Trong một trận hôi thối, Hòe Thi mơ hồ thấy được một cái hố xí được đánh đầy gạch men.
Từ xa vọng lại một tiếng rên, tiếng kêu thảm thiết đã không còn thấy đâu.
Hòe Thi run rẩy, trán toát mồ hôi lạnh.
Áp lực như núi.
Cuối hành lang chính là sân thi đấu khổng lồ, khu vực dành cho tuyển thủ số 09.
Hàng ngàn người dự thi đã được phân chia vào mấy chục khu vực khác nhau, trải qua khảo nghiệm.
Tất cả lò bếp được xếp thành một hàng giữa quảng trường hình thang giống như đấu trường La Mã, mà trên khán đài đã sớm ồn ào, không còn chỗ ngồi.
Một tầng sương mù mỏng bao phủ khuôn mặt của những vị khách đến từ địa ngục và biên giới, che giấu những khuôn mặt và thân phận kinh người. Giờ phút này, bọn họ chỉ là những người thưởng thức thuần túy.
Thưởng thức kỳ tích địa ngục ra đời.
Mà trên ghế trọng tài đối diện, đứng thẳng mấy bóng người uy nghiêm, khuôn mặt ẩn trong bóng tối, chỉ có ánh mắt lạnh lùng và hà khắc ngưng mắt nhìn dáng vẻ run rẩy của những người dự thi.
Rất nhanh, một vị giám khảo quay đầu, nhìn người hầu bên cạnh. Người hầu gật đầu, bước lên trước, ưỡn ngực tuyên bố: "Đề mục thi đấu: Món ngọt."
"Không giới hạn loại hình và phong cách."
Người hầu tám mắt lạnh giọng nói: "Trong vòng mười lăm phút, trình lên các vị giám khảo tác phẩm của các ngươi. Nếu không, hãy chuẩn bị nghênh đón kết cục của kẻ thất bại!"
Hòe Thi nuốt nước miếng, nhìn những người dự thi xung quanh. Có người đã run rẩy hai chân, có người lại ý chí chiến đấu hiên ngang, lao về phía lò bếp, lấy ra công cụ và nguyên liệu do ban tổ chức cung cấp, bắt đầu chế biến một cách hăng say.
Chỉ có Hòe Thi đứng ngây ra trước lò bếp, nhìn xung quanh, không biết phải làm gì.
Các giám khảo nhận ra dáng vẻ định bỏ cuộc của hắn, không hài lòng cau mày, tỏa ra áp lực lạnh lẽo. Các khán giả thì phát ra những tiếng la ó khó chịu: "Cút đi! Cút đi! Cút đi!"
Hòe Thi thậm chí còn thấy trong đó, kẻ kêu gào lớn nhất là một con Ô Nha.
"Dựa vào yêu, ngươi muốn thấy ta thảm hại đúng không?"
Hòe Thi im lặng thu hồi tầm mắt, cưỡng ép bình định tâm thần. Dù thế nào cũng là người từng trải, không thể bị trận chiến nhỏ này dọa sợ.
Nhưng kết quả phải làm món ngọt gì đây?
Hắn kiểm tra nguyên liệu do ban tổ chức cung cấp, có thể nói là cái gì cũng có, đủ loại trái cây, sữa bò, sô cô la... chỉ là mỗi thứ đều tỏa ra màu sắc và mùi vị quỷ dị, nhìn qua căn bản không giống có thể làm ra món ăn ngon. Điều này cũng nằm trong dự liệu, dù sao cũng là cuộc thi bếp ma, làm sao có thể để cho tuyển thủ làm ra món quỷ quái như "Bắc Đẩu trấn hồn diện" được.
Tùy tiện cầm một đống đồ nhét lên thớt.
Tiếp theo, Hòe Thi trợn tròn mắt, không biết phải làm sao.
May mắn thay, nơi này vẫn có tín hiệu điện thoại. Hòe Thi như được đại xá, hoảng hốt tìm kiếm cách làm ngay tại hiện trường. Có khán giả tinh mắt thấy được màn hình của hắn, tiếng la ó càng thêm vang dội.
Mà trong khi Hòe Thi luống cuống tay chân, đã có người đưa ra tác phẩm!
Chỉ vỏn vẹn ba phút!
Gã Goblin ngẩng cao đầu ưỡn ngực đã cười lớn, bưng đĩa thức ăn lên, đắc ý liếc nhìn những người dự thi khác đang kinh ngạc: "Tặng, di sản, các ngươi biết không! Trận thi đấu này, ta, chúng ta lục mao độc, tửu độc thắng chắc!"
Dứt lời, hắn vạch chiếc đĩa ra, hướng các giám khảo giới thiệu:
"Mời thưởng thức, rượu cất ngân nhĩ!"
Trên mâm, trong bốn chiếc chén nhỏ, ngân nhĩ long lanh trong suốt trôi lơ lửng giữa nước trái cây có màu sắc mê người, nhìn qua không hề có chút thối rữa, ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, thật khiến người ta thèm thuồng.
Có những khán giả mua vé hạng sang thậm chí còn có thể đồng bộ khứu giác và vị giác với các giám khảo, càng cảm nhận được vị ngọt ngào trong đó, thật mê hoặc.
Khi muỗng nhỏ múc vào miệng, vị ngọt ngào liền bung ra, ngay lập tức chiếm cứ đầu lưỡi. Khi vị ngọt mê người này chưa tan hết, ác ma núp sau lớp vỏ đường liền lộ ra nụ cười gằn.
Ngay sau đó, vị chua cay kinh khủng, đắng chát và hôi thối khó tả bùng nổ như bom trong miệng.
Các giám khảo khựng lại, đồng loạt ngửa đầu, phun ra một luồng khí độc hôi thối, nhưng vẻ mặt không hề khó chịu, ngược lại tràn đầy ngạc nhiên và cởi mở.
"Kỳ diệu!"
Ở phía trước, một vị giám khảo giống như hà mã mặc âu phục mở miệng, cầm muỗng nhỏ lên, múc món ngọt trong chén, chậc lưỡi khen ngợi: "Quá hiếm có, đều là từ nguyên liệu mang theo sao? Vị ngân nhĩ xông qua lưu huỳnh thật tuyệt diệu, phối hợp với mấy viên ô mai chín bằng chất kích thích, còn có cỏ canh nhuộm màu trà xanh làm chủ đạo, chính là di sản địa ngục tuyệt diệu do lục mao độc tửu sản xuất. Vị chua xót đó giống như liếm lan can sắt trong mùa đông, khiến người ta khó quên!"
"Không, còn có một loại mùi vị khác."
Bên cạnh hà mã, một người đàn ông gầy gò ngẩng đầu, hốc mắt lõm sâu như khô lâu, giọng khàn khàn: "Ngươi còn dùng một loại nguyên liệu khác, nó bị ẩn giấu, nhưng thực tế lại là nền tảng quan trọng nhất của món ngọt này..."
Các giám khảo ngồi lại, cau mày.
"Là dầu."
Goblin mỉm cười, tiếp tục lắp bắp nói: "Ta dùng, dùng dầu máng xối, dùng lục mao độc tửu câu, rượu pha chế dầu máng xối!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận