Dễ Mang Thai Mỹ Nhân Dẫn Bóng Chạy, Tuyệt Tự Thế Tử Hỏa Táng Tràng
Dễ Mang Thai Mỹ Nhân Dẫn Bóng Chạy, Tuyệt Tự Thế Tử Hỏa Táng Tràng - Chương 33: Nhìn hắn có hay không bản sự này cùng ta hất bàn (length: 8073)
Chúc Minh Nguyệt mất hồn mất vía trở về Quỳnh Hoa viện, Thư Mặc tự nhiên cũng nghe được tin tức, vội vàng đón hỏi: "Thế tử không sao chứ?"
"Chịu phạt, đang quỳ ở từ đường." Chúc Minh Nguyệt vốn còn muốn cười, nhưng phát hiện bản thân không thể nào cười nổi.
Đợi đến khi mọi người trong phòng vào chỗ, nàng mới nhớ tới lão phu nhân, hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy mà không thấy lão phu nhân ra mặt, gần đây không phải lão phu nhân rất sủng ái Tiêu Diệp sao?
Tiêu Diệp bị thương, mà thời tiết hôm nay lại lạnh, từ đường không có địa long và chậu than, nếu cứ quỳ một đêm như vậy thì đầu gối sẽ hỏng mất.
Chúc Minh Nguyệt đứng dậy nói với Thư Mặc, "Ta đi tìm lão phu nhân và Quốc công gia cầu tình."
Thư Mặc lập tức ngăn Chúc Minh Nguyệt lại, "Di nương không thể." Nàng nhìn ánh mắt nghi ngờ của Chúc Minh Nguyệt rồi giải thích: "Lão phu nhân tuổi đã cao, Quốc công gia và Thế tử đều đã hạ lệnh, không cho phép truyền những tin tức phiền lòng này đến tai lão phu nhân, Thế tử và Quốc công gia gây gổ như vậy không phải lần đầu, lần trước đã khiến lão phu nhân ngã bệnh, nên mới có lệnh như vậy, mọi người trong phủ Quốc công đều biết."
Nghe xong những lời này, Chúc Minh Nguyệt mới biết lý do, đành phải loại bỏ ý định cầu cứu ra khỏi đầu.
Nhưng nghĩ đến Tiêu Diệp lưng đầy máu phải lẻ loi quỳ gối ở từ đường, nàng liền không thể ngồi yên, lúc này đi Vân Hà viện hỏi mượn hòm thuốc rồi đi về phía từ đường.
Ngoài hòm thuốc, Chúc Minh Nguyệt còn cố ý mang cho hắn một bộ y phục sạch sẽ và dày dặn.
Vừa đến gần từ đường liền nhìn thấy xa xa thân ảnh Tiêu Diệp đang quỳ thẳng tắp, không có người trông coi cũng không trộm lười, đúng là bướng bỉnh, Chúc Minh Nguyệt thở dài một hơi, gấp rút chạy tới.
Nghe thấy tiếng bước chân, Tiêu Diệp quay đầu lại liền thấy cặp mắt tràn đầy lo lắng của Chúc Minh Nguyệt, cau mày nói: "Không phải bảo ngươi trở về rồi sao, còn tới đây làm gì? Nếu để Tiêu Nghị biết, không sợ bị phạt sao?"
"Sợ chứ." Chúc Minh Nguyệt không chút do dự trả lời, trước khi Tiêu Diệp tra hỏi liền trả lời nghi hoặc của hắn, "Sợ nhưng vẫn muốn tới, so với việc bị phạt, thiếp càng lo lắng Thế tử bị thương hơn."
Con ngươi Tiêu Diệp trong một khoảnh khắc có chút rung động, đối mặt với câu trả lời như vậy, hắn trầm mặc, nhìn Chúc Minh Nguyệt cúi đầu mở hòm thuốc, thật lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình, "Chút thương thế này thực sự không tính là gì."
Chúc Minh Nguyệt thấy hắn còn cố chấp như vậy, đưa ngón trỏ ra khẽ ấn lên vết thương, đau đến Tiêu Diệp hít vào một ngụm khí lạnh, "Chúc Minh Nguyệt!"
Nghe tiếng gầm thét đầy đủ khí thế, Chúc Minh Nguyệt lại cười, "Đợi ta bôi thuốc cho ngươi xong rồi muốn mạnh miệng cũng không muộn."
"Ngươi thực sự là..." Tiêu Diệp hung dữ trừng mắt nhìn nàng một cái, "Đổi xong rồi thì mau đi đi, đừng để Tiêu Nghị bắt được."
"Biết rồi." Chúc Minh Nguyệt đáp lời.
Máu trên lưng Tiêu Diệp đã sớm đông lại, y phục dính chặt vào, Chúc Minh Nguyệt đành phải cầm kéo cẩn thận từng chút một cắt bỏ y phục, thỉnh thoảng cắt vào vết thương, Tiêu Diệp rõ ràng đau đến toàn thân run rẩy, nhưng vẫn cố chịu đựng không hề rên rỉ.
Đợi đến khi y phục được lột bỏ, Chúc Minh Nguyệt cầm thuốc lên định bôi, đột nhiên lên tiếng: "Rốt cục cũng có thể làm chút chuyện cho Thế tử."
Tiêu Diệp hoàn toàn hết nói nổi: "Chỉ vì điều này mà ngươi bất chấp nguy hiểm bị phạt tới tìm ta? Ngươi ngốc hay không ngốc vậy."
"Người ngốc có phúc của người ngốc." Chúc Minh Nguyệt không quá để ý.
Tiêu Diệp quay đầu, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy hình dáng của Chúc Minh Nguyệt, hắn than một tiếng, "Không cần vì ta làm gì cả, hưởng phúc ngốc của ngươi là được rồi."
"Vậy không được, thiếp thân cũng không phải thật sự là kẻ ngốc." Rốt cục cũng bôi thuốc xong, Chúc Minh Nguyệt khẽ thở ra mấy hơi, sau đó lấy băng vải ra.
Nàng luồn tay qua dưới nách Tiêu Diệp, bảo Tiêu Diệp giúp mình ấn một đầu, sau đó tự cầm đầu kia vòng qua, từng vòng một.
Hai người rất gần nhau, gần đến mức Tiêu Diệp vừa quay đầu là có thể chạm vào chóp mũi Chúc Minh Nguyệt, hô hấp của hắn càng ngày càng nặng, vội vàng đặt lên môi Chúc Minh Nguyệt một nụ hôn.
Rất nhẹ, cũng rất ngắn ngủi.
Chúc Minh Nguyệt đang chuyên tâm băng bó cho hắn, lại bị nụ hôn bất ngờ này làm giật mình, tay siết chặt, khiến băng vải đột nhiên căng ra, Tiêu Diệp nhe răng trợn mắt, ngược lại hít một hơi khí lạnh, "Chúc Minh Nguyệt, ngươi đúng là đồ lang băm."
Chúc Minh Nguyệt trong lòng hoảng hốt, phản bác: "Ai, ai bảo ngươi đột nhiên làm ta sợ."
Tiêu Diệp nhắm mắt lại, thầm mắng mình, sao lại giống tên tiểu tử lông vàng, Chúc Minh Nguyệt thừa dịp này dứt khoát buộc chặt băng vải.
Nàng cầm y phục sạch sẽ, cẩn thận giúp Tiêu Diệp mặc vào, đến khi khoác xong chiếc áo choàng lông chồn dày nặng mới thở phào nhẹ nhõm.
Làm xong những việc này, nàng bắt đầu thu dọn tàn cuộc trên mặt đất, Tiêu Diệp nhìn nàng cúi đầu bận rộn, đáy lòng dâng lên một cảm giác ấm áp, khóe miệng cũng chậm rãi cong lên.
"Thu dọn xong thì về đi, thân thể ngươi đừng để bị cảm lạnh."
"Ừ." Chúc Minh Nguyệt bôi thuốc cho hắn xong, lúc này mới yên tâm.
Nàng xách giỏ cẩn thận bước đi, Tiêu Diệp không cần quay đầu lại cũng nghe ra tiếng bước chân kéo dài, quay lưng về phía nàng khoát tay, "Về đi."
Nghe được tiếng thúc giục, Chúc Minh Nguyệt mới cuối cùng rời đi, náo loạn một trận như vậy, làm việc gì cũng có vẻ không yên lòng, cầm chất vải Thư Mặc sáng nay mang đến ngẩn người hồi lâu, không biết nên bắt đầu từ đâu.
Cứ như vậy đến bữa tối, nghĩ đến Tiêu Diệp có thể còn đang đói bụng, Chúc Minh Nguyệt gọi Thư Cầm, bảo nàng chuẩn bị một phần đồ ăn, Thư Cầm lập tức hiểu ý di nương nhà mình muốn làm gì, vội xua tay.
"Di nương đừng đi, bị Quốc công gia bắt được không phải chuyện nhỏ, tính tình Quốc công gia so với Thế tử còn..."
Nàng giấu những lời phía sau, rốt cuộc là không dám nói xấu Tiêu Nghị.
Chúc Minh Nguyệt cũng biết nàng muốn nói gì, "Đi chuẩn bị đi, ta tự mình đi, sẽ không liên lụy các ngươi."
"Thế nhưng..." Thư Cầm còn muốn nói, Thư Mặc đi đến, từ trước đến nay nàng luôn ổn trọng lại nói: "Di nương cẩn thận chút, buổi tối sương xuống gió lớn, hãy khoác thêm chiếc áo choàng này."
Thư Cầm thấy Thư Mặc cũng ủng hộ, không lay chuyển được đành phải đi chuẩn bị, cũng không dám nhờ người khác, sợ bị mật báo.
Chúc Minh Nguyệt đứng dậy, Thư Mặc khoác áo choàng cho nàng, xách giỏ đồ ăn Thư Cầm đã chuẩn bị, tránh ánh mắt hạ nhân, vụng trộm đi về phía từ đường.
Cùng lúc đó, Phong Phạm Cương đi báo cáo với Tiêu Nghị, "Thế tử đã được bôi thuốc, Chúc di nương hiện tại đang đi đưa bữa tối cho Thế tử, có cần ngăn lại không?"
Tiêu Nghị hừ cười một tiếng, "Dám ngỗ nghịch ta nha đầu, đây vẫn là lần đầu tiên, xem như tiểu tử kia có phúc, muốn đưa thì cứ đưa, đừng đi quá xa là được."
"Vâng." Phong Phạm Cương nghĩ ngợi rồi nói, "Mạnh đại nhân bên kia thì sao?"
"Thư Lập Quần làm nhiều việc bất nghĩa, tự chuốc lấy họa, không thể trách Tiêu thị ta, Mạnh Khai thiếu mất một phụ tá đắc lực cũng không thể làm gì ta, ngươi tùy ý chọn chút lễ vật tiễn đến là được, không mua chuộc ta cũng phải xem hắn có bản lĩnh đó hay không."
"Vâng, thuộc hạ đi làm ngay."
Đợi Phong Phạm Cương lui xuống, Tiêu Nghị mới chống tay lên bàn, xoa thái dương, thở dài một cái.
Hôm nay chỉ là muốn hỏi Tiêu Diệp một chút về việc này, lại bị hắn từng câu từng chữ ép đến mức không xuống đài được, lời qua lời lại thành ra như vậy, nếu không có Chúc thị ngăn cản, thật không biết phải kết thúc thế nào.
Thật không biết có ai gia phụ tử lại thành ra dạng như bọn họ...
"Chịu phạt, đang quỳ ở từ đường." Chúc Minh Nguyệt vốn còn muốn cười, nhưng phát hiện bản thân không thể nào cười nổi.
Đợi đến khi mọi người trong phòng vào chỗ, nàng mới nhớ tới lão phu nhân, hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy mà không thấy lão phu nhân ra mặt, gần đây không phải lão phu nhân rất sủng ái Tiêu Diệp sao?
Tiêu Diệp bị thương, mà thời tiết hôm nay lại lạnh, từ đường không có địa long và chậu than, nếu cứ quỳ một đêm như vậy thì đầu gối sẽ hỏng mất.
Chúc Minh Nguyệt đứng dậy nói với Thư Mặc, "Ta đi tìm lão phu nhân và Quốc công gia cầu tình."
Thư Mặc lập tức ngăn Chúc Minh Nguyệt lại, "Di nương không thể." Nàng nhìn ánh mắt nghi ngờ của Chúc Minh Nguyệt rồi giải thích: "Lão phu nhân tuổi đã cao, Quốc công gia và Thế tử đều đã hạ lệnh, không cho phép truyền những tin tức phiền lòng này đến tai lão phu nhân, Thế tử và Quốc công gia gây gổ như vậy không phải lần đầu, lần trước đã khiến lão phu nhân ngã bệnh, nên mới có lệnh như vậy, mọi người trong phủ Quốc công đều biết."
Nghe xong những lời này, Chúc Minh Nguyệt mới biết lý do, đành phải loại bỏ ý định cầu cứu ra khỏi đầu.
Nhưng nghĩ đến Tiêu Diệp lưng đầy máu phải lẻ loi quỳ gối ở từ đường, nàng liền không thể ngồi yên, lúc này đi Vân Hà viện hỏi mượn hòm thuốc rồi đi về phía từ đường.
Ngoài hòm thuốc, Chúc Minh Nguyệt còn cố ý mang cho hắn một bộ y phục sạch sẽ và dày dặn.
Vừa đến gần từ đường liền nhìn thấy xa xa thân ảnh Tiêu Diệp đang quỳ thẳng tắp, không có người trông coi cũng không trộm lười, đúng là bướng bỉnh, Chúc Minh Nguyệt thở dài một hơi, gấp rút chạy tới.
Nghe thấy tiếng bước chân, Tiêu Diệp quay đầu lại liền thấy cặp mắt tràn đầy lo lắng của Chúc Minh Nguyệt, cau mày nói: "Không phải bảo ngươi trở về rồi sao, còn tới đây làm gì? Nếu để Tiêu Nghị biết, không sợ bị phạt sao?"
"Sợ chứ." Chúc Minh Nguyệt không chút do dự trả lời, trước khi Tiêu Diệp tra hỏi liền trả lời nghi hoặc của hắn, "Sợ nhưng vẫn muốn tới, so với việc bị phạt, thiếp càng lo lắng Thế tử bị thương hơn."
Con ngươi Tiêu Diệp trong một khoảnh khắc có chút rung động, đối mặt với câu trả lời như vậy, hắn trầm mặc, nhìn Chúc Minh Nguyệt cúi đầu mở hòm thuốc, thật lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình, "Chút thương thế này thực sự không tính là gì."
Chúc Minh Nguyệt thấy hắn còn cố chấp như vậy, đưa ngón trỏ ra khẽ ấn lên vết thương, đau đến Tiêu Diệp hít vào một ngụm khí lạnh, "Chúc Minh Nguyệt!"
Nghe tiếng gầm thét đầy đủ khí thế, Chúc Minh Nguyệt lại cười, "Đợi ta bôi thuốc cho ngươi xong rồi muốn mạnh miệng cũng không muộn."
"Ngươi thực sự là..." Tiêu Diệp hung dữ trừng mắt nhìn nàng một cái, "Đổi xong rồi thì mau đi đi, đừng để Tiêu Nghị bắt được."
"Biết rồi." Chúc Minh Nguyệt đáp lời.
Máu trên lưng Tiêu Diệp đã sớm đông lại, y phục dính chặt vào, Chúc Minh Nguyệt đành phải cầm kéo cẩn thận từng chút một cắt bỏ y phục, thỉnh thoảng cắt vào vết thương, Tiêu Diệp rõ ràng đau đến toàn thân run rẩy, nhưng vẫn cố chịu đựng không hề rên rỉ.
Đợi đến khi y phục được lột bỏ, Chúc Minh Nguyệt cầm thuốc lên định bôi, đột nhiên lên tiếng: "Rốt cục cũng có thể làm chút chuyện cho Thế tử."
Tiêu Diệp hoàn toàn hết nói nổi: "Chỉ vì điều này mà ngươi bất chấp nguy hiểm bị phạt tới tìm ta? Ngươi ngốc hay không ngốc vậy."
"Người ngốc có phúc của người ngốc." Chúc Minh Nguyệt không quá để ý.
Tiêu Diệp quay đầu, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy hình dáng của Chúc Minh Nguyệt, hắn than một tiếng, "Không cần vì ta làm gì cả, hưởng phúc ngốc của ngươi là được rồi."
"Vậy không được, thiếp thân cũng không phải thật sự là kẻ ngốc." Rốt cục cũng bôi thuốc xong, Chúc Minh Nguyệt khẽ thở ra mấy hơi, sau đó lấy băng vải ra.
Nàng luồn tay qua dưới nách Tiêu Diệp, bảo Tiêu Diệp giúp mình ấn một đầu, sau đó tự cầm đầu kia vòng qua, từng vòng một.
Hai người rất gần nhau, gần đến mức Tiêu Diệp vừa quay đầu là có thể chạm vào chóp mũi Chúc Minh Nguyệt, hô hấp của hắn càng ngày càng nặng, vội vàng đặt lên môi Chúc Minh Nguyệt một nụ hôn.
Rất nhẹ, cũng rất ngắn ngủi.
Chúc Minh Nguyệt đang chuyên tâm băng bó cho hắn, lại bị nụ hôn bất ngờ này làm giật mình, tay siết chặt, khiến băng vải đột nhiên căng ra, Tiêu Diệp nhe răng trợn mắt, ngược lại hít một hơi khí lạnh, "Chúc Minh Nguyệt, ngươi đúng là đồ lang băm."
Chúc Minh Nguyệt trong lòng hoảng hốt, phản bác: "Ai, ai bảo ngươi đột nhiên làm ta sợ."
Tiêu Diệp nhắm mắt lại, thầm mắng mình, sao lại giống tên tiểu tử lông vàng, Chúc Minh Nguyệt thừa dịp này dứt khoát buộc chặt băng vải.
Nàng cầm y phục sạch sẽ, cẩn thận giúp Tiêu Diệp mặc vào, đến khi khoác xong chiếc áo choàng lông chồn dày nặng mới thở phào nhẹ nhõm.
Làm xong những việc này, nàng bắt đầu thu dọn tàn cuộc trên mặt đất, Tiêu Diệp nhìn nàng cúi đầu bận rộn, đáy lòng dâng lên một cảm giác ấm áp, khóe miệng cũng chậm rãi cong lên.
"Thu dọn xong thì về đi, thân thể ngươi đừng để bị cảm lạnh."
"Ừ." Chúc Minh Nguyệt bôi thuốc cho hắn xong, lúc này mới yên tâm.
Nàng xách giỏ cẩn thận bước đi, Tiêu Diệp không cần quay đầu lại cũng nghe ra tiếng bước chân kéo dài, quay lưng về phía nàng khoát tay, "Về đi."
Nghe được tiếng thúc giục, Chúc Minh Nguyệt mới cuối cùng rời đi, náo loạn một trận như vậy, làm việc gì cũng có vẻ không yên lòng, cầm chất vải Thư Mặc sáng nay mang đến ngẩn người hồi lâu, không biết nên bắt đầu từ đâu.
Cứ như vậy đến bữa tối, nghĩ đến Tiêu Diệp có thể còn đang đói bụng, Chúc Minh Nguyệt gọi Thư Cầm, bảo nàng chuẩn bị một phần đồ ăn, Thư Cầm lập tức hiểu ý di nương nhà mình muốn làm gì, vội xua tay.
"Di nương đừng đi, bị Quốc công gia bắt được không phải chuyện nhỏ, tính tình Quốc công gia so với Thế tử còn..."
Nàng giấu những lời phía sau, rốt cuộc là không dám nói xấu Tiêu Nghị.
Chúc Minh Nguyệt cũng biết nàng muốn nói gì, "Đi chuẩn bị đi, ta tự mình đi, sẽ không liên lụy các ngươi."
"Thế nhưng..." Thư Cầm còn muốn nói, Thư Mặc đi đến, từ trước đến nay nàng luôn ổn trọng lại nói: "Di nương cẩn thận chút, buổi tối sương xuống gió lớn, hãy khoác thêm chiếc áo choàng này."
Thư Cầm thấy Thư Mặc cũng ủng hộ, không lay chuyển được đành phải đi chuẩn bị, cũng không dám nhờ người khác, sợ bị mật báo.
Chúc Minh Nguyệt đứng dậy, Thư Mặc khoác áo choàng cho nàng, xách giỏ đồ ăn Thư Cầm đã chuẩn bị, tránh ánh mắt hạ nhân, vụng trộm đi về phía từ đường.
Cùng lúc đó, Phong Phạm Cương đi báo cáo với Tiêu Nghị, "Thế tử đã được bôi thuốc, Chúc di nương hiện tại đang đi đưa bữa tối cho Thế tử, có cần ngăn lại không?"
Tiêu Nghị hừ cười một tiếng, "Dám ngỗ nghịch ta nha đầu, đây vẫn là lần đầu tiên, xem như tiểu tử kia có phúc, muốn đưa thì cứ đưa, đừng đi quá xa là được."
"Vâng." Phong Phạm Cương nghĩ ngợi rồi nói, "Mạnh đại nhân bên kia thì sao?"
"Thư Lập Quần làm nhiều việc bất nghĩa, tự chuốc lấy họa, không thể trách Tiêu thị ta, Mạnh Khai thiếu mất một phụ tá đắc lực cũng không thể làm gì ta, ngươi tùy ý chọn chút lễ vật tiễn đến là được, không mua chuộc ta cũng phải xem hắn có bản lĩnh đó hay không."
"Vâng, thuộc hạ đi làm ngay."
Đợi Phong Phạm Cương lui xuống, Tiêu Nghị mới chống tay lên bàn, xoa thái dương, thở dài một cái.
Hôm nay chỉ là muốn hỏi Tiêu Diệp một chút về việc này, lại bị hắn từng câu từng chữ ép đến mức không xuống đài được, lời qua lời lại thành ra như vậy, nếu không có Chúc thị ngăn cản, thật không biết phải kết thúc thế nào.
Thật không biết có ai gia phụ tử lại thành ra dạng như bọn họ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận