Đạp Lăn Long Ỷ Sau, Cả Triều Văn Võ Quỳ Cầu Nàng Đăng Cơ
Đạp Lăn Long Ỷ Sau, Cả Triều Văn Võ Quỳ Cầu Nàng Đăng Cơ - Chương 56: Tất cả đều là người khác việc vui (length: 7880)
"Có lẽ nào, bản cung không phải đã bảo Hàm nhi dừng tay rồi sao?"
"Tống thục nghi dẫn ra chuyện kia làm hoàng thượng giận dữ như vậy, rất dễ dàng tự rước họa vào thân."
Lệ phi theo sự đả kích về hàng vị mà tỉnh táo lại, lập tức biết vấn đề xảy ra ở đâu.
"Bản cung bị cấm túc, bảo lục điện hạ tới đây."
Lệ phi có chút không thể tin được, nàng làm sao có thể xui xẻo như vậy?
Vốn định đi tìm hoàng đế giải thích, lại gặp tin tức của tam hoàng tử đưa vào cung.
Quan trọng nhất là, trong tin tức khẳng định có tên nàng.
Chính bởi vì vốn liếng mỏng, đạt được vị phân cao như vậy cực kỳ không dễ dàng, Lệ phi trước nay rất coi trọng việc này.
Hậu cung gia thế tốt, có tài có mạo phi tử càng ngày càng nhiều, mỗi người đều như hổ rình mồi, nàng biết rất rõ, một khi bị giáng vị, thì rất khó thăng trở lại.
Nếu là bị người khác chiếm mất, hy vọng lại càng xa vời.
Vẫn luôn cùng Thịnh Xương đế "ân ân ái ái", trước giờ luôn là người được đế tâm hướng tới, Lệ phi lần đầu tiên cảm nhận được hoàng đế hỉ nộ vô thường.
Trước kia, Lệ phi vẫn cảm thấy mình tuy không phải hoàng hậu, nhưng còn hơn cả hoàng hậu.
Tuy không có quá nhiều cung quyền, nhưng nàng có thứ mà hoàng hậu hâm mộ không được, ghen ghét không thôi, đó là đế vương chi ái.
Đây là chuyện nàng đắc ý nhất.
Nàng có thể không kiêng nể gì mà kiếm bạc, lôi kéo người mới, trải đường cho nhi tử.
Nàng dã tâm không chỉ có riêng tại đây, nếu đã để nàng đi lên con đường này, vậy ý của thượng thiên là muốn nàng làm nữ nhân tôn quý nhất Càn Vũ.
Giấc mộng này, rất đẹp, thậm chí còn rất gần nàng.
Từ khi vào cung luôn được xuôi gió xuôi nước, Lệ phi luôn kiên định cho rằng mình chính là thiên mệnh chi nữ.
Dù xuất thân không tốt, lão thiên gia cũng đã an bài cho nàng tương lai tươi sáng.
Trước kia không phải là chưa từng làm sai mà bị phạt, nhưng đều là giơ cao đánh khẽ.
Lần này, Lệ phi cho rằng cũng sẽ như vậy.
Chỉ cần nàng nhanh chóng nói rõ mọi chuyện, giải thích rõ ràng, ở chỗ hoàng đế chẳng khác nào qua mặt.
Ai ngờ lại gặp phải "hoạt thiết lô", vậy mà trực tiếp bị giáng vị.
Trong lúc chờ nhi tử đến, Lệ phi cả người đều hoảng hốt, có chút khó mà tiếp nhận.
Thậm chí, nàng còn hoài nghi mình có phải còn đang gặp ác mộng?
Vẫn luôn chưa tỉnh lại.
Mãi đến khi cửa điện mở ra, gió lạnh thổi vào làm nàng khẽ run rẩy, cảm nhận rõ ràng như vậy, Lệ phi mới đột nhiên tỉnh ngộ.
Ý thức được, bao nhiêu năm nay được sủng ái, là nàng đã quá kiêu ngạo!
Nàng lợi dụng đế vương sủng ái để đối phó với nhiều nữ nhân như vậy, sao lại quên mất, trên đời này thứ không thể tin tưởng nhất, không kiên cố nhất chính là thánh sủng.
Có thể khiến nàng có địa vị như ngày hôm nay, là Thịnh Xương đế, chứ không phải lão thiên gia.
Ý thức được bản chất của sự việc, Lệ phi run rẩy, trời lạnh như vậy, ở trong cung điện có địa long này, vậy mà toát mồ hôi lạnh.
Nàng vẫn luôn nhắc nhở chính mình phải cẩn thận, suy nghĩ kỹ rồi mới làm.
Có điều cuối cùng, nàng vẫn là đã quá kiêu ngạo.
Đến mức vừa rồi đều tại quỷ môn quan đi một chuyến, vậy mà chỉ là bị giáng vị, đều là do Thịnh Xương đế xem trọng tình cảm ngày xưa mà nhân từ.
Nghĩ như vậy, không cam lòng cùng ai oán tất cả đều biến mất.
Thậm chí, Lệ phi còn nghĩ tới nhiều hơn.
Nàng vẫn cho là Thịnh Xương đế chỉ là biết nàng thu mua hai cung nhân của Long Đằng cung, giờ nghĩ lại, có khả năng hay không Thịnh Xương đế đã phát hiện ra nhiều hơn?
Ám Long vệ làm vô số người nghe đến đã biến sắc xuất động, tốn nhiều ngày như vậy, các gia tổn thất nhân thủ thảm trọng, sao lại có thể không tra được gì?
Ý thức được điểm này, Lệ phi tóc gáy đều dựng đứng lên.
Có lẽ nàng rốt cuộc đã biết Thịnh Xương đế ra tay vì sao lại hung ác như vậy...
Thoát khỏi vòng xoáy mê huyễn của sủng ái, Lệ phi càng thêm tỉnh táo, sắc mặt không khỏi trắng bệch khó coi.
Chuyện của mình thì mình tự biết, ỷ vào thánh sủng đã làm bao nhiêu việc, trong lòng Lệ phi đều rõ.
Hơn nữa, nàng càng hiểu rõ Thịnh Xương đế thích nàng ở điểm gì.
Nếu như những chuyện này đều bại lộ, Lệ phi có chút không dám nghĩ tới...
Lúc này, đối với kẻ đứng sau khơi mào chuyện này, càng hận không thể uống máu hắn, ăn thịt hắn.
Vậy mà dám trêu chọc Ám Long vệ, gần như hủy đi bao nhiêu năm khổ tâm kinh doanh của nàng.
Còn chưa đợi suy nghĩ kỹ càng hơn, Ngu Hàm vội vàng mà tới, cởi áo choàng, thay vớ giày, toàn thân ấm áp mới đi qua.
"Mẫu phi, có chuyện gì mà gấp vậy?"
Lệ phi nhìn Ngu Hàm: "Con không có nghe thấy tin tức gì sao?"
Ngu Hàm ai oán thở dài: "Chúng ta nhân thủ tổn thất thảm trọng, tin tức đều lạc hậu."
"Mẫu phi, đã xảy ra chuyện gì?"
Lệ phi hít vào một hơi, chuyện này so với nàng nhận thức còn nghiêm trọng hơn.
Phía trước vì sao vẫn cảm thấy sẽ không dao động đến căn cơ?
Gốc rễ đều sắp bị nhổ sạch rồi sao?
Lệ phi dâng lên một tia mỏi mệt cùng vô lực, đây là khác biệt giữa có mẫu tộc nội tình cùng không có mẫu tộc sao?
Các nàng căn bản tổn thất không nổi!
Lệ phi càng thêm rõ ràng nhận thức được bản thân trước kia đã kiêu ngạo đến mức nào.
Hóa ra nữ nhi lỗ mãng không phải là do nàng dạy dỗ không tốt, mà là kết quả đã hình thành từ lâu mà không hay biết.
Ngay cả nhi tử, cũng ẩn giấu một phần kiêu ngạo nồng đậm.
Các nàng đều cho rằng, các nàng có thể đấu với bất kỳ ai, thậm chí còn là kẻ chiếm cứ ưu thế.
Kết quả, tất cả đều chỉ làm trò cười cho người khác.
Nghĩ rõ ràng được điều này, kéo theo đó là một trận cảm giác áp bách cùng nguy cơ.
Giờ lại mất đi thánh tâm, ba mẹ con sợ là mặc người định đoạt.
Lệ phi hối hận đến xanh ruột, lại không thể giấu Ngu Hàm.
Càng giấu, sẽ chỉ càng không có chút đề phòng nào mà bị người tính kế.
"Ngay vừa rồi, mẫu phi của con không còn là quý phi..."
Đem ngọn nguồn mọi chuyện nói một lần, bao gồm cả ý tưởng và suy đoán của mình.
Ngu Hàm sợ tới mức đứng lên rồi không dám ngồi xuống nữa.
Vẻ thong dong trước đây thêm một tia mờ mịt và bất an.
Hắn chưa từng nghĩ tới, có một ngày thủ đoạn mà phụ hoàng đối phó người khác, cũng sẽ rơi xuống trên người hắn và mẫu phi.
Lệ phi cảm thán những lời như đế vương chi ái không thể tin, lúc này mới nói vào chính sự, "Lời của mẫu phi con trước ghi nhớ, nếu không nghĩ ra, trở về rồi từ từ suy nghĩ."
"Về sau, chúng ta không thể ôm bất kỳ chờ mong nào vào cảm tình, nếu không... Những phi tử đã từng ở hậu cung, cũng chính là kết cục của mẫu phi."
Ngu Hàm môi trắng bệch, ánh mắt rung động: "Mẫu phi..."
Lệ phi: "Ta hiện tại bị cấm túc ở Trường Nhạc cung, những chuyện này, con nói rõ với muội muội con."
"Kể từ hôm nay, các con đều phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, khắp nơi cẩn thận."
"Tuyệt đối không thể giống như trước kia, ỷ vào thế của phụ hoàng các con..."
Giao phó xong, Lệ phi mới hỏi: "Hàm nhi, tam hoàng tử bên kia là thế nào?"
"Trước kia ta không phải đã bảo con truyền tin sang bên kia, tạm thời án binh bất động sao?"
"Sao lại còn ra tay? Còn để lộ sơ hở, làm phụ hoàng con đều biết, nếu không hôm nay cũng không đến mức tức giận, mượn cơ hội phát tác."
Ngu Hàm sửng sốt một chút, sắc mặt co rúm, tay chân lạnh băng, ú ớ không nói nên lời.
Lệ phi nhíu mày: "Chẳng lẽ con quên?"
Nàng thân phận không tiện ra cung, sau khi nhi tử trưởng thành, những việc bên ngoài cung nàng cơ bản đều giao cho Ngu Hàm.
Hôm đó cũng chỉ là phân phó một câu, nhưng nàng không nghĩ tới, nhi tử lại hoàn toàn không để trong lòng.
Bồi dưỡng một người làm tay chân không dễ dàng đến mức nào.
Ngu Hàm vậy mà lại không coi trọng tính mạng của bọn họ?
Lệ phi tay chân như nhũn ra, tối sầm mắt, ngã thẳng xuống.
Một ngày này chịu đả kích thực sự quá nhiều, thân thể sắt đá cũng không chịu nổi...
"Tống thục nghi dẫn ra chuyện kia làm hoàng thượng giận dữ như vậy, rất dễ dàng tự rước họa vào thân."
Lệ phi theo sự đả kích về hàng vị mà tỉnh táo lại, lập tức biết vấn đề xảy ra ở đâu.
"Bản cung bị cấm túc, bảo lục điện hạ tới đây."
Lệ phi có chút không thể tin được, nàng làm sao có thể xui xẻo như vậy?
Vốn định đi tìm hoàng đế giải thích, lại gặp tin tức của tam hoàng tử đưa vào cung.
Quan trọng nhất là, trong tin tức khẳng định có tên nàng.
Chính bởi vì vốn liếng mỏng, đạt được vị phân cao như vậy cực kỳ không dễ dàng, Lệ phi trước nay rất coi trọng việc này.
Hậu cung gia thế tốt, có tài có mạo phi tử càng ngày càng nhiều, mỗi người đều như hổ rình mồi, nàng biết rất rõ, một khi bị giáng vị, thì rất khó thăng trở lại.
Nếu là bị người khác chiếm mất, hy vọng lại càng xa vời.
Vẫn luôn cùng Thịnh Xương đế "ân ân ái ái", trước giờ luôn là người được đế tâm hướng tới, Lệ phi lần đầu tiên cảm nhận được hoàng đế hỉ nộ vô thường.
Trước kia, Lệ phi vẫn cảm thấy mình tuy không phải hoàng hậu, nhưng còn hơn cả hoàng hậu.
Tuy không có quá nhiều cung quyền, nhưng nàng có thứ mà hoàng hậu hâm mộ không được, ghen ghét không thôi, đó là đế vương chi ái.
Đây là chuyện nàng đắc ý nhất.
Nàng có thể không kiêng nể gì mà kiếm bạc, lôi kéo người mới, trải đường cho nhi tử.
Nàng dã tâm không chỉ có riêng tại đây, nếu đã để nàng đi lên con đường này, vậy ý của thượng thiên là muốn nàng làm nữ nhân tôn quý nhất Càn Vũ.
Giấc mộng này, rất đẹp, thậm chí còn rất gần nàng.
Từ khi vào cung luôn được xuôi gió xuôi nước, Lệ phi luôn kiên định cho rằng mình chính là thiên mệnh chi nữ.
Dù xuất thân không tốt, lão thiên gia cũng đã an bài cho nàng tương lai tươi sáng.
Trước kia không phải là chưa từng làm sai mà bị phạt, nhưng đều là giơ cao đánh khẽ.
Lần này, Lệ phi cho rằng cũng sẽ như vậy.
Chỉ cần nàng nhanh chóng nói rõ mọi chuyện, giải thích rõ ràng, ở chỗ hoàng đế chẳng khác nào qua mặt.
Ai ngờ lại gặp phải "hoạt thiết lô", vậy mà trực tiếp bị giáng vị.
Trong lúc chờ nhi tử đến, Lệ phi cả người đều hoảng hốt, có chút khó mà tiếp nhận.
Thậm chí, nàng còn hoài nghi mình có phải còn đang gặp ác mộng?
Vẫn luôn chưa tỉnh lại.
Mãi đến khi cửa điện mở ra, gió lạnh thổi vào làm nàng khẽ run rẩy, cảm nhận rõ ràng như vậy, Lệ phi mới đột nhiên tỉnh ngộ.
Ý thức được, bao nhiêu năm nay được sủng ái, là nàng đã quá kiêu ngạo!
Nàng lợi dụng đế vương sủng ái để đối phó với nhiều nữ nhân như vậy, sao lại quên mất, trên đời này thứ không thể tin tưởng nhất, không kiên cố nhất chính là thánh sủng.
Có thể khiến nàng có địa vị như ngày hôm nay, là Thịnh Xương đế, chứ không phải lão thiên gia.
Ý thức được bản chất của sự việc, Lệ phi run rẩy, trời lạnh như vậy, ở trong cung điện có địa long này, vậy mà toát mồ hôi lạnh.
Nàng vẫn luôn nhắc nhở chính mình phải cẩn thận, suy nghĩ kỹ rồi mới làm.
Có điều cuối cùng, nàng vẫn là đã quá kiêu ngạo.
Đến mức vừa rồi đều tại quỷ môn quan đi một chuyến, vậy mà chỉ là bị giáng vị, đều là do Thịnh Xương đế xem trọng tình cảm ngày xưa mà nhân từ.
Nghĩ như vậy, không cam lòng cùng ai oán tất cả đều biến mất.
Thậm chí, Lệ phi còn nghĩ tới nhiều hơn.
Nàng vẫn cho là Thịnh Xương đế chỉ là biết nàng thu mua hai cung nhân của Long Đằng cung, giờ nghĩ lại, có khả năng hay không Thịnh Xương đế đã phát hiện ra nhiều hơn?
Ám Long vệ làm vô số người nghe đến đã biến sắc xuất động, tốn nhiều ngày như vậy, các gia tổn thất nhân thủ thảm trọng, sao lại có thể không tra được gì?
Ý thức được điểm này, Lệ phi tóc gáy đều dựng đứng lên.
Có lẽ nàng rốt cuộc đã biết Thịnh Xương đế ra tay vì sao lại hung ác như vậy...
Thoát khỏi vòng xoáy mê huyễn của sủng ái, Lệ phi càng thêm tỉnh táo, sắc mặt không khỏi trắng bệch khó coi.
Chuyện của mình thì mình tự biết, ỷ vào thánh sủng đã làm bao nhiêu việc, trong lòng Lệ phi đều rõ.
Hơn nữa, nàng càng hiểu rõ Thịnh Xương đế thích nàng ở điểm gì.
Nếu như những chuyện này đều bại lộ, Lệ phi có chút không dám nghĩ tới...
Lúc này, đối với kẻ đứng sau khơi mào chuyện này, càng hận không thể uống máu hắn, ăn thịt hắn.
Vậy mà dám trêu chọc Ám Long vệ, gần như hủy đi bao nhiêu năm khổ tâm kinh doanh của nàng.
Còn chưa đợi suy nghĩ kỹ càng hơn, Ngu Hàm vội vàng mà tới, cởi áo choàng, thay vớ giày, toàn thân ấm áp mới đi qua.
"Mẫu phi, có chuyện gì mà gấp vậy?"
Lệ phi nhìn Ngu Hàm: "Con không có nghe thấy tin tức gì sao?"
Ngu Hàm ai oán thở dài: "Chúng ta nhân thủ tổn thất thảm trọng, tin tức đều lạc hậu."
"Mẫu phi, đã xảy ra chuyện gì?"
Lệ phi hít vào một hơi, chuyện này so với nàng nhận thức còn nghiêm trọng hơn.
Phía trước vì sao vẫn cảm thấy sẽ không dao động đến căn cơ?
Gốc rễ đều sắp bị nhổ sạch rồi sao?
Lệ phi dâng lên một tia mỏi mệt cùng vô lực, đây là khác biệt giữa có mẫu tộc nội tình cùng không có mẫu tộc sao?
Các nàng căn bản tổn thất không nổi!
Lệ phi càng thêm rõ ràng nhận thức được bản thân trước kia đã kiêu ngạo đến mức nào.
Hóa ra nữ nhi lỗ mãng không phải là do nàng dạy dỗ không tốt, mà là kết quả đã hình thành từ lâu mà không hay biết.
Ngay cả nhi tử, cũng ẩn giấu một phần kiêu ngạo nồng đậm.
Các nàng đều cho rằng, các nàng có thể đấu với bất kỳ ai, thậm chí còn là kẻ chiếm cứ ưu thế.
Kết quả, tất cả đều chỉ làm trò cười cho người khác.
Nghĩ rõ ràng được điều này, kéo theo đó là một trận cảm giác áp bách cùng nguy cơ.
Giờ lại mất đi thánh tâm, ba mẹ con sợ là mặc người định đoạt.
Lệ phi hối hận đến xanh ruột, lại không thể giấu Ngu Hàm.
Càng giấu, sẽ chỉ càng không có chút đề phòng nào mà bị người tính kế.
"Ngay vừa rồi, mẫu phi của con không còn là quý phi..."
Đem ngọn nguồn mọi chuyện nói một lần, bao gồm cả ý tưởng và suy đoán của mình.
Ngu Hàm sợ tới mức đứng lên rồi không dám ngồi xuống nữa.
Vẻ thong dong trước đây thêm một tia mờ mịt và bất an.
Hắn chưa từng nghĩ tới, có một ngày thủ đoạn mà phụ hoàng đối phó người khác, cũng sẽ rơi xuống trên người hắn và mẫu phi.
Lệ phi cảm thán những lời như đế vương chi ái không thể tin, lúc này mới nói vào chính sự, "Lời của mẫu phi con trước ghi nhớ, nếu không nghĩ ra, trở về rồi từ từ suy nghĩ."
"Về sau, chúng ta không thể ôm bất kỳ chờ mong nào vào cảm tình, nếu không... Những phi tử đã từng ở hậu cung, cũng chính là kết cục của mẫu phi."
Ngu Hàm môi trắng bệch, ánh mắt rung động: "Mẫu phi..."
Lệ phi: "Ta hiện tại bị cấm túc ở Trường Nhạc cung, những chuyện này, con nói rõ với muội muội con."
"Kể từ hôm nay, các con đều phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, khắp nơi cẩn thận."
"Tuyệt đối không thể giống như trước kia, ỷ vào thế của phụ hoàng các con..."
Giao phó xong, Lệ phi mới hỏi: "Hàm nhi, tam hoàng tử bên kia là thế nào?"
"Trước kia ta không phải đã bảo con truyền tin sang bên kia, tạm thời án binh bất động sao?"
"Sao lại còn ra tay? Còn để lộ sơ hở, làm phụ hoàng con đều biết, nếu không hôm nay cũng không đến mức tức giận, mượn cơ hội phát tác."
Ngu Hàm sửng sốt một chút, sắc mặt co rúm, tay chân lạnh băng, ú ớ không nói nên lời.
Lệ phi nhíu mày: "Chẳng lẽ con quên?"
Nàng thân phận không tiện ra cung, sau khi nhi tử trưởng thành, những việc bên ngoài cung nàng cơ bản đều giao cho Ngu Hàm.
Hôm đó cũng chỉ là phân phó một câu, nhưng nàng không nghĩ tới, nhi tử lại hoàn toàn không để trong lòng.
Bồi dưỡng một người làm tay chân không dễ dàng đến mức nào.
Ngu Hàm vậy mà lại không coi trọng tính mạng của bọn họ?
Lệ phi tay chân như nhũn ra, tối sầm mắt, ngã thẳng xuống.
Một ngày này chịu đả kích thực sự quá nhiều, thân thể sắt đá cũng không chịu nổi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận