Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 197: Rút Quân

Chương 197: Rút QuânChương 197: Rút Quân
"Ngươi nói như thế, bản vương liệu có thể hiểu là, ngươi không có ý định liều chết với bản vương?"
Khi thốt ra câu này, chính bản thân Triệu Hoằng Nhuận cũng khó có thể tin, mấy ngày trước, Hùng Thác còn oán hận hắn, muốn chém Triệu Hoằng Nhuận hắn ra thành trăm mảnh.
Nhưng hôm nay, Triệu Hoằng Nhuận không hề cảm nhận được sự thù địch của đối phương, làm hắn không khỏi hoài nghỉ: Hùng Thác trước mắt có phải thật không, hay là có người giả dạng.
"Ngươi có thể hiểu như vậy."
"Cho bản vương một lý do." Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày hỏi.
"Việc này còn không rõ sao?" Hùng Thác giang hai tay, nói: "theo truyền thuyết, vu nữ tình cổ rất khó giải, nếu thực sự như thế, ngươi sẽ thành Hùng mỗ... Đường muội phu." Nói xong 3 chữ cuối, nét mặt hắn giống như nuốt phải một con sâu.
Còn Triệu Hoằng Nhuận cũng cảm thấy không vui.
Phải biết mấy tháng phía trước, hai người còn đang kẻ sống ta chết, giờ lại bắt tay giảng hòa, thậm chí, còn có khả năng trở thành thân thích, loại thay đổi như trêu ngươi người khác kiểu này, khiến Triệu Hoằng Nhuận và Hùng Thác đều khó thích ứng.
"Liên thủ với ta thì sao?" Hít sâu một hơi điều chỉnh tâm trạng, Hùng Thác rốt cuộc nói ra mục đích: "Hùng mỗ giúp ngươi leo lên ngôi Ngụy Vương, ngươi cũng thầm giúp Hùng mỗ trở thành Sở Vương, thế nào?" "," Triệu Hoằng Nhuận im lặng không nói, giờ phút này, hắn rốt cuộc cảm nhận được cái gì gọi là "hôm qua kẻ địch, hôm nay bằng hữu".
Nhưng sau khi nghĩ lại, Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu, từ tốn nói: "bản vương không hứng thú với vương vị, cũng sẽ không giúp ngươi leo lên vị trí Sở Vương... Nếu không phải có vài nguyên bản vương đã sớm giết ngươi!"
"Ta biết" Hùng Thác cười, châm chọc nói: "a Khương vừa mới nhắc ta, nói rằng khi nàng kể về mối quan hệ giữa hai nàng, ta và Hùng Hạo đại nhân, lúc nhắc tới cải cách, ngươi đã nổi sát khí..."
"Đổi lại là ngươi thì sao?" Triệu Hoằng Nhuận hỏi ngược lại.
"Giết! Chấm dứt hậu hoạn!" Hùng Thác trả lời không do dự. Hai người nhìn nhau, trâm mặc.
Bọn hắn đều biết, nếu không có Mị Khương, hai người tuyệt đối không thể bắt tay giảng hòa, vì cả hai đều rõ tính cách đối phương.
Sau một hồi im lặng, Hùng Thác lần nữa mở miệng nói: "bất luận thế nào, cũng không giúp Hùng mỗ làm Sở Vương sao?... Nói không chừng, nếu Hùng mỗ trở thành Sở Vương, sẽ có cơ hội."
"." Triệu Hoằng Nhuận không nói một lời.
Hắn biết Hùng Thác nói tới "cơ hội" là ám chỉ điều gì.
Dù sao, Hùng Thác muốn trừ tận gốc thế lực quý tộc cũ bao gồm cả Hùng thị, nhưng bởi vì quý tộc cũ bám rễ quá sâu, nên dù Hùng Thác có trở thành Sở Vương, cũng rất khó thực hiện cải cách. Đến lúc đó, e rằng sẽ có không ít người đứng ra phản đối Hùng Thác.
Nhưng Hùng Thác cũng không giống Hùng Hạo, hắn sẽ không quan tâm tình thân, nên có thể tưởng tượng, sau khi trở thành Sở Vương, lúc Hùng Thác đưa ra cải cách, hắn đã chuẩn bị đủ sức để quyết chiến.
Đến lúc đó, toàn bộ nước Sở sẽ lâm vào nội loạn, đây chính là cơ hội để nước Ngụy tấn công nước Sở.
Nhưng vấn đề là, nếu nước Sở chịu được, sau đó niết bàn trùng sinh, thì bất kể là nước Ngụy hay nước Tề, đều sẽ gặp rắc rối lớn.
Đối với chuyện không chắc chắn, Triệu Hoằng Nhuận có thể đánh cược, nhưng liên quan đến vận mệnh toàn bộ nước Nguy, thì hắn không dám dễ dàng đặt cược. Một lúc lâu, Triệu Hoằng Nhuận không hiểu nói: "ngươi càng nói như vậy, bản vương lại càng muốn giữ ngươi lại..."
Hùng Thác từ trong lời Triệu Hoằng Nhuận nghe được gì đó, cười nhạt nói: "vậy thì nói cách khác đi... Được ngươi ban tặng, Hùng mỗ bị ảnh hưởng rất lớn, không thể áp chế Lật Dương Quân Hùng Thịnh. Có lẽ cả Cố Lăng Quân Hùng Ngô ngu xuẩn kia đều không ép nổi... Hùng Ngô tạm thời không nói, nhưng Hùng Thịnh, cũng không dễ đối phó."
"Lật Dương Quân Hùng Thịnh sao?" Triệu Hoằng Nhuận sờ cằm, thâm ý nói: "hắn không phải bị cách chức sao?"
Hùng Thác ngẩn người, không hiểu nhìn Triệu Hoằng Nhuận, nở nụ cười: "ngươi biết không ít? Là Khuất Thăng hay Yến Mục nói?" Nói xong, hắn ngưng cười, cau mày nói: "phụ vương bất mãn hắn, nhưng số quý tộc ủng hộ Hùng Thịnh không ít. Hơn nữa, bây giờ, nước Tề đang †u sửa Bi huyện, không khó đoán ra, nước Tề sẽ thử tấn công nước Sở, chờ đến khi nước Ngụy xử lý xong vấn đề trong nước, Tề Vương sẽ lần nữa xây dựng liên quân, thảo phạt Đại Sở... Mà lãnh địa của Hùng Thịnh nằm ngay tại biên giới Tề Sở, hai bên chắc chắn có va chạm... Hùng Thịnh binh bại thì tốt, nhưng nếu hắn đánh thắng mấy trận, thì danh tiếng của hắn sẽ lấn át tất cả..."
Nói đến đây, Hùng Thác quay đầu nhìn Triệu Hoằng Nhuận, trầm giọng bổ sung: "Hùng Thịnh, cũng là số ít người ủng hộ Hùng Hạo đại nhân cải cách... Hơn nữa, hẳn còn khó đối phó hơn ta."
F... Lại là một kẻ có ý định cải cách sao? ,¡
Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy kinh ngạc. Lúc trước, hắn từ chối hợp tác với Hùng Thác, là vì hắn không mong nước Sở có khả năng cải cách, bởi vì một khi nước Sở thay đổi chính sách trị quốc, hạn chế quyền lợi quý tộc, còn tăng địa vị cho bình dân, thì sẽ là mối uy hiếp với nước Ngụy.
Vì thế, Triệu Hoằng Nhuận không thể ủng hộ Hùng Thác.
Nhưng hôm nay nghe lời Hùng Thác nói, Lật Dương Quân Hùng Thịnh vậy mà cũng có ý định cải cách, điều này khiến Triệu Hoằng Nhuận hơi do dự.
Hắn từng nghe Khuất Thăng, Yến Mục nhắc tới Hùng Thịnh, khác với người tính khí nóng nảy, đắc tội không ít người như Hùng Thác, Lật Dương Quân Hùng Thịnh lại rất được lòng các quý tộc, ngay cả người ngoan cố như Hùng Thác cũng nói kẻ này khó đối phó. Điều đó có nghĩa, nếu hắn âm thâm ủng hộ Hùng Thác, tranh giành vương vị với Hùng Thịnh, thì đối với nước Ngụy có lợi hơn không?
Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày ngẫm nghĩ, hắn đột nhiên mở miệng hỏi: "theo bản vương biết, Lật Dương Quân Hùng Thịnh trước đây bị ngươi chèn ép? Vì sao?"
Không ngờ Triệu Hoằng Nhuận lại đột nhiên hỏi chuyện này, Hùng Thác nhíu mày, dường như đề tài này làm hắn không vui.
Nhưng hắn cũng hiểu, nếu không nói ra lý do làm Triệu Hoằng Nhuận hài lòng, thì đừng hòng người trước mặt ủng hộ hắn.
Nghĩ tới đây, Hùng Thác tặc lưỡi, mặt không đổi nói: 'là hắn dao động quyết tâm của Hùng Hạo đại nhân... Cụ thể, ta không muốn nói tỉ mỉ, ngươi chỉ cần biết, ta và hắn không thể cùng tồn tại"
F Thì ra là thế... J
Triệu Hoằng Nhuận nhớ lại MỊị Khương từng nói, phụ thân của nàng sau khi gặp Lật Dương Quân Hùng Thịnh, mới hủy bỏ quyết định lãnh đạo quân đội chống lại quý tộc Đông Sở, sau khi thốt lên "quá vội vàng", liền đem hi vọng giao cho Hùng Thác.
Do đó Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy có thể tin lời Hùng Thác.
Nghĩ đi nghĩ lại, Triệu Hoằng Nhuận cuối cùng vẫn quyết định: âm thầm ủng hộ Hùng Thác, vì chỉ cần Hùng Thác và Hùng thịnh trong thời gian ngắn bất phân thắng bại, thì đối với nước Ngụy mà nói, đó là cục diện có lợi nhất.
"Ngươi muốn gì?" Triệu Hoằng Nhuận thấp giọng hỏi.
Hùng Thác nghe vậy mỉm cười, không khách khí nói: 'lượng lớn lương thức và binh khít"
Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày.
Dường như nhìn ra điều Triệu Hoằng Nhuận lo lắng, Hùng Thác cười nói: "yên tâm, lần này Hùng mỗ sẽ không gây sự với nước Ngụy. Ta chỉ dự định đến Ba quốc một chuyến..."
Ï Ba quốc?
Triệu Hoằng Nhuận ngẩn người, Ba quốc là tập hợp rất nhiều tiểu quốc, hơn nữa, Ba Sở có mối quan hệ tốt, rất khó để tin Hùng Thác có mưu đồ với Ba quốc.
"Ba quốc... Nghe nói luôn quan hệ tốt với Sở?"
"Hừ! Tuy nói vậy, nhưng có nhiều thứ, vẫn nên nắm giữ trong tay mình mới tốt..." Ï Tỉ như... Ngựal /I
Hùng Thác thầm nghĩ.
Bởi vì quân đội dưới quyền không có ky binh, lần này hắn đã chịu nhiều đau khổ.
Nhưng ngược lại, từ trận chiến này, Hùng Thác đã nhận ra tâm quan trọng của ky binh, nếu hắn có thể xây dựng đội ky binh của mình, không những có thể đe dọa nước Ngụy, cũng có thể dùng để đối phó đám quý tộc luôn khinh thường ky binh.
Đương nhiên, ngoại trừ chiến mã, Hùng Thác cũng hy vọng lấy được nhiều thứ hơn từ Ba quốc, nhất là ngũ cốc, vải VÓC,...
Đến, chứ không phải tấn công... Sao? j Triệu Hoằng Nhuận nhìn Hùng Thác một lúc, hạ giọng nói: "khi rút quân, bản vương sẽ để lại một phần vũ khí của Bình Dương quân và một phần lương thực..."
Hùng Thác lắc đầu: "không đủ!"
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận không vui: "ngươi chớ có được một tấc lại muốn tiến một thước!"
"ý ta là.." Hùng Thác thấp giọng nói: "dĩ vãng ta sẽ cùng nước Ngụy vượt biên thương nhân giao dịch, giao dịch một ít... Đồ quý quốc không bán ra ngoài, †a muốn đổi đối tượng giao dịch."
F...J
Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày, vẻ mặt không hiểu nhìn Hùng Thác.
"Suy nghĩ cho kỹ... Có lẽ vào tháng 4 hoặc tháng 5, ta sẽ đích thân đi Đại Lương một chuyến, đến quan sát cuộc đàm phán, tới lúc đó, ta sẽ đến nhà ngươi."
"Đến Đại Lương? Lá gan ngươi thật lớn..." Triệu Hoằng Nhuận cười lạnh nói, bao nhiêu người Ngụy muốn giết Hùng Thác, vậy mà còn dám tới.
"Hừ!" Hùng Thác hừ nhẹ, đứng dậy đi ra khỏi thư phòng.
"Chuyện này không cần ngươi lo... Đúng rồi, theo ta được biết, đồ bồi thường đã lên đường từ hai ngày trước, chuẩn bị giao nhận đi, sau đó... Để đám binh mã dưới trướng người cút khỏi lãnh địa của tai"
Triệu Hoằng Nhuận nhìn Hùng Thác đi ra khỏi phòng.
Trong lòng cảm khái, dù sao ai có thể nghĩ được, quan hệ giữa hắn và Hùng Thác, lại trở nên phức tạp đến vậy. Năm Hồng Đức thứ 17, đầu tháng 2, Hoàng Thân đúng như lời hứa, lần lượt chuyển đồ bồi thường đến Nhữ Nam.
Lúc này, 8 vạn đại quân dưới trướng Triệu Hoằng Nhuận bắt đầu bận rộn, hầu như mỗi ngày đều có hàng ngàn binh sĩ áp tải xe ngựa chở châu báu, chuyển từ Nhữ Nam đến Trần huyện, rồi đưa thẳng lên thuyền chở về nước Ngụy.
Làm vậy mười ngày, đồng thời chuyển theo hai đường thủy bộ mới xong.
Trong lúc đó, tiết trời dân trở nên ấm áp, lượng lớn dân Sở, cũng bước lên hành trình di chuyển đến nước Ngụy.
Ít nhất 30 vạn dân chúng, dưới sự hộ tống của quân Ngụy, một phần người dân đi thuyền đến Ngụy, phần còn lại đi đến Ngụy bằng đường bộ, lúc này, lãnh địa của Hùng Thác vắng đến nỗi mười không còn một. Nhưng Dương Thành Quân Hùng Thác không thèm để ý, vì quân Ngụy còn chưa vượt sông Hoài đánh đến Tương thành, Dương thành, ở nơi đó, Hùng Thác vân có hơn 30 vạn dân chúng.
Không thể không nói, tuy Hùng Thác mất đi dân chúng, nhưng ngược lại có thể hóa giải tình trạng lương thực khan hiếm trên lãnh địa.
Chờ đến cuối tháng 2, mọi thứ gần như kết thúc, Triệu Hoằng Nhuận chính thức rút 8 vạn quân bao gồm cả Bình Dương quân về Ngụy, giao lại toàn bộ thành trì cho Hùng Thác, để quân đội mới xây dựng của Hùng Thác tiếp quản.
Triệu Hoằng Nhuận cũng tuân theo thỏa thuận giữa hắn và Hùng Thác, để Khuất Thăng, Yến Mục và các tướng lĩnh Bình Dương quân, khi rút quân thì để lại toàn bộ vũ khí, trang bị cho Hùng Thác. Đồng thời, ở mỗi tòa thành, Triệu Hoằng Nhuận cũng để lại lương thực cho Hùng Thác.
Về phần thỏa thuận với Hùng Thác, Triệu Hoằng Nhuận cũng không thông báo cho Tuấn Thủy quân, dù sao từ góc độ khác, thì đây gọi là thông địch.
Hắn chỉ tiết lộ một ít cho Khuất Thăng, Yến Mục và các tướng Sở, vì những người này chỉ có thể dựa vào hắn, hoàn toàn không lo sẽ phản bội.
Còn 5 vạn Bình Dương quân tay không tới nước Ngụy, có bị nghi ngờ hay không, Triệu Hoằng Nhuận chẳng thèm quan tâm.
Dù sao, ở lớp phòng thủ bên ngoài Yên Thủy đại doanh, còn sót lại lấy mấy vạn trang bị của Hùng Hổ quân.
Chỉ cần phá hủy lớp phòng thủ này, đã đủ trang bị cho 5 vạn Bình Dương quân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận