Đại Minh Trong Chiếc Hộp

Chương 961: Ồ, kẻ si tình !

Bầu không khí trong sân đột nhiên trở nên kỳ quái.
Chu Phiêu Linh ngẩn người, trong bụng mắng thầm: Moá nó, ta phụng mệnh Thiên Tôn đến làm việc tốt, kết quả lại thành người chia rẽ uyên ương?
Lý Đạo Huyền cũng sững người trong giây lát, may mà người hiện đại mà, dung hợp trăm sông, năng lực tiếp nhận rất mạnh. Y thầm nghĩ: Cô nương này xem ra là có tình cảm thật với tri phủ, nếu đã vậy, không thể cưỡng ép mua cô ấy đi được, để cô ấy ở lại thành đôi với tri phủ Tô Châu cũng tốt.
Lý Đạo Huyền hạ thấp giọng, dùng âm lượng chỉ có Chu Phiêu Linh nghe được:
"Cho cô ta quyền lựa chọn, để cô ta tự quyết định đi ở."
Chu Phiêu Linh nhận được "chỉ thị tối cao", lập tức phấn chấn, mở miệng nói:
"Khụ! Hoá ra là vậy, thì ra hai người các ngươi có tình cảm sao? Tần vương phủ ta rất là giảng đạo lý, đặc biệt là thế tử điện hạ, là người giảng đạo lý nhất. Ta xem như này đi, Tuyết Nhi, muốn đi muốn ở, giao cho cô tự mình định đoạt, cô muốn ở lại, Tần vương phủ sẽ không mua cô đi nữa."
Tri phủ Tô Châu đại hỉ.
Chu Phiêu Linh quay sang tú bà:
"Cô nương này ta thấy rất xinh đẹp, bà trả lại ta tám mươi lượng."
Tú bà bắt đầu móc tiền...
Thế nhưng, ngay khi mọi người đều cho rằng Tuyết Nhi sẽ chọn ở lại, vẻ mặt bi thương trên mặt nàng ta đột nhiên biến mất, bỗng chốc khôi phục lại vẻ mặt vô cảm:
"Tiện thiếp nguyện ý vào Tần vương phủ."
"Cái gì?"
Tri phủ Tô Châu kinh ngạc:
"Tại sao?"
Chu Phiêu Linh cũng ngớ người:
"Tại sao?"
Ngay cả Lý Đạo Huyền cũng cảm thấy bất ngờ, đây là tình huống quái quỷ gì?
Vẻ mặt Tuyết Nhi vô cùng bình tĩnh, vẻ bi thương và thâm tình vừa rồi, xem ra đều là giả vờ, nàng ta quay sang tri phủ Tô Châu, lạnh lùng nói:
"Tri phủ đại nhân, vừa rồi ngài cũng nói, chúng ta bên nhau nhiều năm, thế nhưng... ngài lại chưa từng nghĩ tới việc chuộc thân cho tiện thiếp?"
Tri phủ Tô Châu cùng tất cả mọi người đều giật mình.
Tuyết Nhi:
"Mỗi ngày tiện thiếp đều phải tiếp mấy đợt khách ở Lê Viên này, ca xướng cho bọn họ, cùng bọn họ uống rượu, viết thơ, vẽ tranh, cả ngày cười nói vui vẻ, sống như một con chó. Tri phủ đại nhân thật sự cảm thấy, ngài và những vị khách kia có gì khác nhau sao? Nếu thật sự khác biệt, ngài hãy chuộc thân cho tiện thiếp đi, nạp tiện thiếp làm thiếp thất! Yêu cầu của Tuyết Nhi không cao, không dám tranh danh phận chính thê, chỉ muốn không còn phải gượng cười tiếp khách, chỉ muốn rời khỏi Lê Viên, đến hậu hoa viên của ngài làm một thiếp thất ngoan ngoãn, nhưng cũng không được."
Mọi người nhất thời im lặng.
Tuyết Nhi nhún vai nói:
"Bản ý khi rời đi, muốn để lại cho đại nhân một ký ức đẹp đẽ, để ngài nghĩ rằng, cho dù chia xa, trên đời này cũng có một nữ tử yêu mến ngài. Nhưng ngài cuối cùng lại diễn một vở như vậy, là muốn làm cái gì?"
Vẻ mặt nàng ta vô cảm nói:
"Vất vả lắm, tiện thiếp mới có thể rời khỏi Lê Viên, đến hậu hoa viên của vương phủ sống những ngày tháng an nhàn, chỉ cần tiện thiếp không tranh đoạt tình cảm với những tiểu thư khác, không kết thù trong hậu viện, nửa đời sau có thể an tâm sống qua ngày, cầm kỳ thi họa cho hết quãng đời còn lại, không phải rất tốt sao? Kết quả... ngài lại muốn giữ ta lại Lê Viên, đợi đến khi ngài thỉnh thoảng nhớ đến ta, lại đến đây nhìn ta một lái. Lúc không nhớ, lại để ta tiếp tục ở đây lấy lòng những nam nhân khác sao?"
Tri phủ Tô Châu câm nín, môi run rẩy, nửa ngày không nói nên lời.
Ba mươi bốn vị cô nương đứng bên cạnh, vẻ mặt đều kỳ quái.
Chu Phiêu Linh ngẩn người mấy giây, đột nhiên cười to:
"Ha ha ha! Ha ha ha ha! Hay, thú vị! Bản... ta lại học thêm được một bài học rồi, quá thú vị, hahahaha!"
Hắn là thật sự cảm thấy vui vẻ, đi ra ngoài nhìn thế giới quả nhiên là đúng.
Không ra ngoài một chuyến, làm sao biết được trong đầu một cô nương thanh lâu lại nghĩ những gì? Hiện tại nghe được nàng ta trình bày, giống như mở ra một thế giới mới.
Khó trách Thiên Tôn lại muốn ta giải cứu những cô nương này!
Những cô nương này là thật sự cần được cứu giúp.
Bọn họ sống ở thanh lâu có vinh quang thế nào, cũng chỉ là bề ngoài mà thôi.
Những kẻ mồm mép nói yêu thương bọn họ, có mấy ai là thật lòng thích bọn họ?
Giống như Tuyết Nhi nói, thật lòng thích thì hãy chuộc thân cho người ta đi, ngươi đừng có mà toàn nói mồm. Ngươi thật lòng thích một người, ngươi nỡ lòng nhìn nàng ta ngày ngày cười nói vui vẻ tiếp đãi những vị khách khác? Ngươi không ghen sao? Không cảm thấy trên đầu hơi xanh sao?
Ngươi có thể chấp nhận, chỉ là vì ngươi không đặt nàng ta trong lòng.
Giọng Chu Phiêu Linh chuyển sang hung dữ, quát lớn với tri phủ Tô Châu:
"Cút sang một bên, dám nhìn trộm Tuyết Nhi nữa, tin hay không ta viết một bản tấu trình lên, hoàng thượng cách chức bắt ngươi, ném ra Ninh Hạ chăn ngựa."
Tri phủ Tô Châu sợ tới mức mặt mày tái mét, lùi liên tiếp mấy bước.
Ngay cả công công đến từ kinh thành, cũng không nhịn được lắc đầu, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn tri phủ Tô Châu một cái, thầm nghĩ: Bọn ta làm thái giám, nếu trong cung cùng với cung nữ nào "đối thực", cũng sẽ yêu thương đối phương, toàn bộ đồ tốt đều hận không thể lấy hết ra cho cung nữ, đâu giả tình giả nghĩa như ngươi.
- Giải thích, đối thực hành vi quan hệ "vợ chồng" giả giữa cung nữ và thái giám. Hết giải thích.
Tuyết Nhi hướng về phía Chu Phiêu Linh yểu điệu thi lễ:
"Đa tạ quản sự tiên sinh ra mặt cho Tuyết Nhi."
Chu Phiêu Linh:
"Nữ nhân cô thật là lợi hại! Ta mà là thế tử điện hạ, thật sự không dám nạp cô làm thiếp, chỉ sợ không bao lâu nữa, thiếp thất trong hậu viện đều bị cô dọn sạch. Vị trí Thế tử phi cũng phải nhường cho cô ngồi."
Tuyết Nhi hạ giọng nói:
"Quản sự tiên sinh nói giỡn rồi, vừa rồi Tuyết Nhi có nói rồi mà, tuyệt đối sẽ không tranh giành tình nhân tại hậu viện, chỉ muốn an tĩnh, sống hết quãng đời còn lại."
Chu Phiêu Linh:
"Ừm! Điều cô muốn, nhất định sẽ đạt được."
Tuyết Nhi làm như vậy, ba mươi bốn vị cô nương kia cũng không giả vờ nữa, đều chạy tới sau lưng Chu Phiêu Linh.
Chu Phiêu Linh đứng dậy:
"Chúng ta đi!"
"Vâng!"
Một hàng người hùng hỗ đi ra khỏi Lê Viên.
Tri phủ Tô Châu mặt mày ủ rũ nhìn bọn họ dần dần đi xa.
Đi được một quãng xa, cô nương dám nói nhất là Tuyết Nhi, mới hỏi Chu Phiêu Linh:
"Quản sự tiên sinh, bây giờ chúng ta đi đâu đây? Phải ngồi xe ngựa đến Thiểm Tây sao?"
Chu Phiêu Linh cười khẩy một tiếng:
"Ngồi xe ngựa đến Thiểm Tây thì chán chết, chúng ta đi An Khánh trước, ở đó tìm một con thuyền lớn đến Thiểm Tây."
"Đi thuyền sao?"
Các cô nương thở phào nhẹ nhõm, thời buổi loạn lạc này, ngồi xe ngựa vượt qua Trung Nguyên đến Thiểm Tây, không khác gì tự tìm đường chết. Hơn nữa bọn họ đều là nữ nhân xinh đẹp, lực chiến đấu gần như bằng không, cho dù liều mạng kháng cự cũng chỉ có thể "nắm đấm kích thích tên cướp", rơi vào tay lưu khấu chỉ sợ còn khốn khổ hơn cả chết.
Các cô nương bắt đầu mòng đợi sau này trốn trong hậu viện vương phủ, không cần phải ứng phó với các loại người, chỉ cần ứng phó với một mình thế tử, thật là nhàn hạ biết mấy.
Tuy nhiên, trong đám cô nương này, chỉ có Trần Viên Viên là người duy nhất, sự chú ý hoàn toàn không đặt ở vương phủ, mà đều tập trung vào bức hình thêu trên ngực Chu Phiêu Linh.
Nàng ta ẩn mình trong đám người, lén lút nhìn bức hình thêu đó.
Vừa rồi, lúc Tuyết Nhi và tri phủ diễn cảnh tình cảm, hình như nàng ta lại nhìn thấy bức hình thêu đó hình như đang nói chuyện, mà Chu Phiêu Linh hình như đang lắng nghe... chỉ là nàng ta không dám chắc chắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận