Cửu Thúc! Mau Mời Nhâm Gia Lão Tổ Rời Núi

Chương 165: Không chính cống a, thế mà lừa gạt trẻ con

Chương 165: Không đứng đắn, thế mà đi lừa trẻ con
Cách này hay!
Ban đầu mọi người cứ đinh ninh rằng dương khí nhất định phải là của đàn ông. Lúc này mới nảy sinh vấn đề nan giải như vậy. Thực chất, chỉ cần là người sống, sinh hoạt tại Dương Gian, đều có dương khí. Nếu Hắc Mân Côi đồng ý giúp đỡ, vậy dĩ nhiên là không có vấn đề gì.
Nhâm Dũng mừng rỡ: "Ừm... Vậy được, ngươi mau cứu tiểu cô nương này đi."
"Ha ha, cứu người thì được thôi, nhưng mà các ngươi không định cho ta chút phí dịch vụ sao? Ta cũng không đòi hỏi nhiều, chỉ cần ngàn tám trăm đại dương là được rồi."
Hắc Mân Côi này cái gì cũng tốt, chỉ có tật tham tiền, điều mà mọi người ngán ngẩm nhất ở Hắc Mân Côi chính là điểm này, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến tiền.
Bất cứ lúc nào, chỉ nhận tiền không nhận người thân, chỉ cần có tiền, đến người thân cũng không cần.
"Tiền tiền tiền! Ngươi chỉ biết có tiền! Ban đầu là ai bị cương t·h·i đ·u·ổ·i chạy đến tận m·ô·n·g, xông vào miếu Thành Hoàng như c·h·ó, nếu không có chuông đại sư, thì đã bị cương t·h·i xé xác rồi."
"Là ai? Trúng t·h·i đ·ộ·c suýt c·hết, van xin người ta cứu mạng. Chính vị chuông Đại Sư này, hai ngụm nước bọt đã cứu được m·ạ·n·g c·h·ó của ngươi."
"Lại là ai? Không chốn dung thân, trong người không một xu dính túi, tưởng chừng phải ngủ bờ ngủ bụi. Cũng chính chuông Đại Sư đã cưu mang, cho ăn cho ở. Kết quả nhờ giúp một chút, lại đòi phí dịch vụ?"
Nhâm Dũng mắng một tràng vẫn chưa hả giận, còn định tiếp tục mắng thì Hắc Mân Côi hét lớn một tiếng: "Được rồi! Không phải chỉ là cứu người thôi sao! Ta đâu có nhỏ mọn như vậy! Thật là..."
Hùng hổ xong, Hắc Mân Côi cực kỳ không tình nguyện đuổi tất cả mọi người ra ngoài, để lộ n·g·ự·c Lôi Tú. Làn da trắng nõn như ngọc trước đây giờ mịt mù khói đen, v·ết t·hương thì dữ tợn đáng sợ.
"Tiểu muội muội, ta phải ra tay đây, ngươi ráng chịu một chút nhé."
Lôi Tú hơi kháng cự, nhưng Hắc Mân Côi chẳng thèm để ý, không màng vẻ x·ấ·u hổ của Lôi Tú, dùng miệng hút vào v·ết t·hương của nàng.
Lôi Tú quay đầu đi, nhắm chặt hai mắt. Chỉ thấy làn khói đen trên n·g·ự·c Lôi Tú bắt đầu chậm rãi rút đi, Hắc Mân Côi hút ra từng ngụm m·á·u đen.
Nơi n·g·ự·c của mỹ t·h·iếu nữ dần dần khôi phục vẻ óng ánh, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp dần hồng hào trở lại, cả người cũng trở nên tràn đầy sinh khí.
Một lát sau, đốm đen trên người Lôi Tú quả nhiên tan biến hết. Thêm một ngụm nữa, m·á·u cũng trở thành màu đỏ.
Hắc Mân Côi đứng thẳng người: "Đằng kia, s·o·á·i ca, ta mượn chút nước bọt của ngươi!"
Nàng gọi dĩ nhiên là Chung q·u·ỳ. Lần trước Chung q·u·ỳ dùng một miếng nước bọt đã chữa khỏi t·h·i đ·ộ·c cho hắn, còn khôi phục v·ết t·hương, quả thực còn hiệu nghiệm hơn bất kỳ loại thuốc trị thương nào.
Chung q·u·ỳ thấy dáng vẻ Hắc Mân Côi chìa tay ra xin rất khó chịu, nhưng vẫn nhổ một ngụm nước bọt vào lòng bàn tay nàng.
Theo Hắc Mân Côi bôi nước bọt đều lên, lông mày Lôi Tú giãn ra, v·ết t·hương đã hoàn toàn lành lặn như trước, cả người trông cũng tràn đầy sức sống. Này đều nhờ linh đan mà Chung q·u·ỳ cho nàng.
"Tiểu muội muội, ngươi không sao chứ?" Hắc Mân Côi dịu dàng đỡ Lôi Tú dậy.
Lôi Tú duỗi người, mỉm cười vui vẻ.
Trong điện đột nhiên vang lên tiếng quát lớn: "Tên Hắc Sơn lão yêu làm hại ngươi ở đâu? Lão phu nhất định phải bắt hắn trả giá đắt!"
Đôi mắt đẹp của Lôi Tú ngấn lệ, cảm kích quỳ rạp xuống đất: "v·a·n· ·c·ầ·u các ngươi mau cứu Tiểu Bạch!"
"Yên tâm! Chỉ là một con yêu quái trong núi, không thành vấn đề. Có điều, chúng ta phải danh chính ngôn thuận. Chi bằng thế này, tiểu cô nương, ngươi bái ta làm thầy, sau đó Lão phu sẽ đích thân đi xé xác tên c·h·ó má Hắc Sơn lão yêu gì đó, thế nào?"
Mọi người đồng loạt đổ dồn ánh mắt về phía Chung q·u·ỳ, hảo gia, đến cả tiếng lách cách của bàn tính mà lão già này sử dụng cũng vang vọng tới tận mặt mọi người.
Còn "danh chính ngôn thuận"...
Loại lời nói ngu ngốc này có thể lừa được ai?
Mọi người đang định cười thầm thì Lôi Tú đã quỳ rạp xuống đất: "Sư phụ ở trên, tiểu nữ t·ử Lôi Tú xin được bái ngài làm thầy!"
Nói xong, dập đầu ba cái...
Mẹ kiếp? Nhâm Dũng kinh ngạc, con Sơn Tiêu này ngây thơ dễ lừa thật!
Chung q·u·ỳ này quá là không đứng đắn, thế mà đi lừa trẻ con.
"Ha ha ha, tốt tốt tốt, đồ nhi ngoan, mau dẫn đường đi, hôm nay ta phải xé xác cái tên c·h·ó má Hắc Sơn lão yêu kia!"
Nói xong, nắm tay Lôi Tú sải bước ra cửa lớn.
Bỏ lại mọi người với vẻ mặt ngơ ngác.
"Gia hỏa này, nhìn thế nào cũng giống kẻ tái phạm..."
Nhâm Dũng nhớ tới năm con quỷ đồng dưới ô của hắn, khẽ gật đầu: "Ừm... Hẳn là kẻ tái phạm. Lão già này, dưới trướng còn có năm tiểu quỷ giống như hài đồng, có khi đều là do l·ừ·a gạt mà có..."
"Vậy có cần đi giúp không?" Huyền Khôi ân cần hỏi han.
U Minh bên cạnh cười lớn: "Nếu hắn không bắt được một con yêu tu luyện trong núi, vậy mới là chuyện lạ."
Lúc này, ngoài cửa ồn ào, Lê Quân Trưởng dẫn theo đội binh lính đến miếu Thành Hoàng.
t·r·ải qua hàng loạt sự việc, Lê Quân Trưởng cũng đã nhận rõ thực tế.
Suy nghĩ hồi lâu, hắn vẫn quyết định đến miếu Thành Hoàng.
"Lê Quân Trưởng có việc gì không?"
"Các vị đại năng ở trên, tại hạ Lê mỗ mắt kém, đã mạo phạm các vị, mong mọi người bỏ qua cho."
Lê Quân Trưởng hạ mình, cuối cùng hắn cũng ý thức được miếu Thành Hoàng là nơi như thế nào.
"Không sao, Lê Quân Trưởng co được dãn được, tại hạ rất bội phục."
Nhâm Dũng dù nói thật, nhưng lúc này nghe lại như lời châm biếm. Bất đắc dĩ Lê Quân Trưởng chỉ có thể cười gượng: "Các vị, tại hạ đến đây thực sự có việc muốn nhờ."
"Hôm nay t·h·i·ê·n hạ đại loạn, quân phiệt c·ắ·t cứ, n·gười c·hết đói khắp nơi. Nếu loại vật này tồn tại, vậy chẳng phải Hoa Hạ sẽ đầy rẫy cô hồn dã quỷ sao?"
Nhâm Dũng nói: "Lê Quân Trưởng có ý gì?"
"Haizz, Lê mỗ có chí lớn với t·h·i·ê·n hạ, không đành lòng nhìn bách tính Hoa Hạ chịu khổ, muốn hỏi các vị đại năng, làm thế nào mới có thể khiến bách tính an ổn."
"Đúng là nhân tài." Nhâm Dũng tán thưởng nhìn hắn.
Tối qua suýt mất mạng, mà vẫn lo nghĩ cho bách tính t·h·i·ê·n hạ, có thể thấy là một hạt giống tốt.
Chỉ tiếc, có vẻ hắn chưa tận dụng hết khả năng của mình.
Tình hình bây giờ quả thực không tốt, với lại các danh môn lớn đều bị Nhâm Dũng tiêu diệt không ít.
Nhưng Nhâm Dũng vẫn hoàn toàn chắc chắn có thể khiến cho mọi thứ trở lại bình thường.
"Chỉ cần quốc gia ổn định, bách tính giàu có, những chuyện như vậy sẽ không còn xảy ra nữa, Lê Quân Trưởng cứ yên tâm."
Lê Quân Trưởng gật đầu: "Xem ra ngài, một cao nhân, cũng nghĩ như vậy. Lê mỗ nhất định dốc hết toàn lực, nhưng có một số việc, ta không làm được..."
"Ha ha, ý ngươi là làm sao để xử lý đám cương t·h·i kia đúng không?"
Lê Quân Trưởng trịnh trọng gật đầu.
"Yên tâm, trừ ma vệ đạo là chức trách của chúng ta, Lê Quân Trưởng không nói, chúng ta cũng sẽ làm!"
"Đa tạ các vị! Tại hạ thay mặt toàn thể bách tính trong thành, cảm ơn các vị!" Lê Quân Trưởng nghiêm túc cúi lạy tượng Thành Hoàng gia.
Sau đó dẫn người về nghỉ ngơi.
t·r·ải qua một đêm mệt mỏi, hắn đã sớm rã rời.
Nhâm Dũng đứng lên nói: "Xuất phát thôi, thu thập đám người kia, đến lúc cho chúng nhận rõ thủ đoạn của Thành Hoàng gia rồi."
Buổi chiều, Nhâm Dũng dẫn mọi người đến Đại Thanh hoàng lăng, nơi này còn lưu lại khí tức của Đại Thanh. Nếu lập đàn làm phép ở đây, nhất định có thể cảm ứng được vị trí kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận