Cẩu Tại Tu Tiên Giới Viễn Cổ Cự Hùng

Chương 127: Xích Diễm linh khí

Chương 127: Xích Diễm Linh Khí
Giờ phút này, Vương Vũ vội vàng rút ra linh khí.
Chỉ trong thoáng chốc, cuồn cuộn linh khí ào ạt tuôn đến, từng tầng từng tầng bao phủ lấy phần hỏa độc kháng tính vừa được rút ra, không ngừng áp súc nó.
Nhưng chỉ áp súc được ba tầng, 4100 điểm linh khí đã hao hết toàn bộ.
Khó khăn lắm mới có thể hoàn chỉnh bao bọc, áp súc được hỏa độc kháng tính.
Trong lòng Vương Vũ thầm kêu may mắn, 4100 điểm linh khí thật sự không nhiều, nhìn bộ dạng này, có lẽ cần thêm một gói 4000 điểm linh khí lớn nữa mới đủ dùng.
Lần tiếp theo, không chừng hắn phải chuẩn bị 10000 điểm linh khí mới dám rút.
Lúc này, theo linh khí rút ra hoàn tất, những linh khí này cũng bắt đầu dung hợp với hỏa độc kháng tính. Trong nhận thức của Vương Vũ, quá trình này thật giống như sự dung hợp của mênh mông tinh hà, của vũ trụ vô tận. Tin tức bên trong vượt quá tưởng tượng của hắn, cũng vô hạn siêu việt cảm giác của hắn.
Cũng may, điều này không ảnh hưởng đến tiến trình bình thường.
Vẻn vẹn mấy giây, tất cả linh khí liền cùng hỏa độc kháng tính dung hợp hoàn tất, tạo thành một loại dung dịch vẩn đục tựa như tinh hà, trực tiếp thẩm thấu vào máu của hắn, rồi truyền đến tim, sau đó lại theo tim đưa đi khắp nơi trên cơ thể.
Nhưng cảm giác của Vương Vũ cũng chỉ đến đây, bởi vì sau một khắc, hắn thật giống như đang ở giữa vô tận liệt diễm, phảng phất hóa thân thành một con heo sữa quay.
Liệt diễm, thiêu đốt, nhiệt độ cao, thiêu đốt, hủy diệt!
Mỗi một khắc hắn đều đang bị thiêu đốt, mỗi một khắc hắn đều tại bị thiêu!
Hắn thậm chí đã mất đi khống chế đối với thân thể, đối với nhận thức về bản thân, ý thức bản thân. Linh hồn của hắn đều giống như bị phá hủy, đốt cháy hầu như không còn.
Hết thảy đều không còn tồn tại.
Hoàn toàn dựa vào bản năng huyết mạch để biến hóa, diễn hóa.
Giờ khắc này, Vương Vũ thậm chí ngay cả bên ngoài thân thể đều bốc cháy rừng rực, là lửa thật.
Tình hình này khiến lão Ngưu và Tiểu Sơn Trư đều hoảng sợ.
Lỗ mãng như Tiểu Sơn Trư không nói hai lời, vơ lấy ống nước định dập lửa.
May mà bị lão Ngưu cản lại, chỉ thấy nó thần tình nghiêm túc, trầm giọng quát:
"Nhị đệ, ngươi không đủ trình, chuyện này, còn phải ta lão Ngưu đây xuất mã!"
"Đợi đã, đại ca, huynh không thấy có chút không đúng sao?" Tiểu Sơn Trư vội vàng kéo lão Ngưu lại.
"A, ngươi nói không sai, đúng là có điểm gì đó là lạ, tam đệ đây là đang tu luyện tà môn ngoại đạo công pháp gì à?" Lão Ngưu vòng quanh Vương Vũ đang bốc cháy rừng rực, chậc chậc sợ hãi thán phục.
"Đại ca, huynh ở Đại Tuyết Sơn học cung chẳng lẽ chưa từng gặp qua tình huống như vậy?"
"Không có, nhị đệ, ngươi cũng không phải không biết, khi đó ta chỉ là một tên học cặn bã, mỗi ngày ngoại trừ lẽo đẽo theo sau mông mấy con yêu quái cái để 'văn hương thức yêu', chẳng biết làm gì khác. Nhưng, hình như tam đệ không có việc gì, ngươi nhìn da lông của hắn không phải đều không có bị thiêu rụi sao?"
"Ý gì, chẳng lẽ là lửa giả?"
Tiểu Sơn Trư nghe xong, liền vội vươn ra một móng heo. Kết quả, còn chưa kịp đến gần, ngọn lửa trên thân Vương Vũ, đúng là rất tà tính, tự động hấp thụ tới, trực tiếp đem toàn bộ móng heo đều đốt lên. Một giây sau, nó trực tiếp nhảy dựng lên cao ba thước, tiếng kêu thảm thiết xuyên thấu tận mây xanh.
Một màn này làm lão Ngưu có chút ám ảnh tâm lý. Vừa rồi mà ra tay, thì kiếp sau chẳng phải xong đời?
"A a a! Cháy chín rồi, cháy chín rồi, đại ca cứu ta!"
"Nhị đệ đừng vội, ta tới cứu ngươi!"
"Xì...!"
...
Không nói đến Trư Ngưu hai vị này gây ra cảnh gà bay chó chạy, Vương Vũ giờ phút này đã triệt để mất đi ý thức, nhưng thần kỳ là, hắn lại không hề bị tổn thương chút nào.
Thậm chí ngay cả một sợi lông cũng không bị cháy khét.
Mà ngọn lửa tà tính kia, sau khi thiêu đốt mười mấy giây, vậy mà lại từ từ thu về trong thân thể hắn.
Ngay cả lông da, đều phảng phất được ánh chiều tà vàng kim chiếu rọi qua, mang theo một loại sắc thái sáng chói, lộng lẫy.
Lão Ngưu cùng Tiểu Sơn Trư núp ở xa xa, trợn mắt há hốc mồm nhìn xem một màn này. Bọn chúng không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng lại biết việc này rất kinh khủng.
Quá tốt, Tây Sơn tam nghĩa, rốt cục đã biến thành cường giả tam nghĩa.
"Đợi đã, ta cảm giác ở nơi nào đó đã gặp tình huống tương tự, tam đệ đây không phải là tu luyện ra Hỏa linh căn chứ!" Lão Ngưu nhíu mày một lát, bỗng nhiên vỗ đùi.
"Cái gì!"
Tiểu Sơn Trư phát ra tiếng thét tuyệt vọng.
"Hỏa linh căn, sao có thể, Đại Tuyết Sơn trong phạm vi năm ngàn dặm, làm gì có Xích Diễm linh khí!"
"Chưa biết chừng a, tam đệ của chúng ta, rất không bình thường!"
Lão Ngưu lúc này lại trở nên tỉnh táo, có vẻ rất mong đợi.
Nó trước đó còn lo lắng gấu nhỏ này rèn luyện huyền thiết thực sự quá kém. Nói một ngày muốn rèn luyện ba ngàn lần, kết quả lại làm ra kỳ tích mười ngày mới rèn luyện ba ngàn lần. Nói thật, dù có là con heo nhỏ lười biếng đến mấy, đây cũng là mục tiêu rất dễ dàng đạt được.
"Tóm lại, con đường cận chiến chém giết, tam đệ xem ra là không có một chút thiên phú nào, bởi vì không có bản mệnh yêu binh quá là bất lợi. Thế nhưng nếu như có thể tu luyện ra Thủy Hỏa linh căn, như vậy trong chiến đấu phối hợp cũng không tệ."
Lão Ngưu đã có thể tưởng tượng ra một màn hoành tráng, bao la hùng vĩ thế này —— mây đen áp đỉnh, sấm chớp, gió lốc, mưa to, liệt diễm, địch quân đại quân áp sát, vô biên vô hạn, sát khí ngút trời. Nhưng phe mình cũng chỉ có ba huynh đệ bọn hắn. Dù địch nhiều ta ít, Tây Sơn tam nghĩa bọn hắn vẫn không hề sợ hãi. Nó hét lớn một tiếng, dẫn đầu phát động tấn công, tiếng chân như sấm, sát nhập vào trận địa của địch, trực tiếp khiến vô số quân địch ngã ngửa, nghiêng ngả. Nó đánh đâu thắng đó, vạn người không địch nổi, quét sạch quân địch. Vô số yêu quái cái nhìn nó với ánh mắt ngưỡng mộ rồi sau đó nhào vào ngực của nó...
"Đại ca! Đại ca! Huynh nhìn kìa, huynh nhìn kìa!"
Tiếng kêu của Tiểu Sơn Trư cắt đứt mộng tưởng của lão Ngưu, nó tức giận hừ một tiếng. Sau một khắc, chỉ thấy Vương Vũ đã mở hai mắt, hết thảy như thường. Tất cả những màn huyền diệu quỷ dị kia phảng phất như chưa hề xảy ra.
"Suỵt, im lặng, tam đệ có lẽ còn cần một khoảng thời gian để lĩnh hội, chúng ta không thể tiến lên quấy rầy, trước tiên cứ hộ pháp đi." Lão Ngưu vội vàng vỗ Tiểu Sơn Trư một móng, đây đều là những cấm kỵ trong tu hành.
Lập tức, hai bọn chúng lén lén lút lút đi ra, đi được một khoảng thật xa, lúc này mới bắt đầu lấy Vương Vũ làm trung tâm mà đi vòng quanh. Hộ pháp ấy à, là phải chuyên nghiệp một chút.
Bất quá, Vương Vũ hoàn toàn không có tâm tư để ý đến hai vị quái dị kia, bởi vì lần này, sự tình có chút lớn.
Hắn thật không nghĩ tới, giai đoạn thứ hai của hỏa độc kháng tính sau khi rút ra, vậy mà lại dẫn phát biến hóa lớn như vậy, hắn vậy mà trực tiếp tiến vào sơ cấp Hỏa linh căn giai đoạn.
Hay nói chính xác hơn, hắn lần này đúng là đã nhất cổ tác khí, đả thông một đầu hỏa linh kinh mạch, từ đó mở ra con đường tu luyện Hỏa linh căn.
Nhưng tin tức mà thanh thuộc tính đưa ra lại rất ít, ít đến đáng thương.
"Ngươi thành công rút ra hỏa độc kháng tính, ngươi nhận được huyết mạch chi nhánh thiên phú —— Bị động thiêu đốt cấp 1."
【 Huyết mạch chi nhánh thiên phú: Bị động thiêu đốt cấp 1 】
【 Thiên phú hiệu quả 1: Ngươi nhận được 100 điểm hỏa độc thương tổn miễn trừ, tối đa 100% hỏa độc thương tổn khép lại tốc độ 】
【 Thiên phú hiệu quả 2: Khi sở hữu 1 điểm Xích Diễm linh khí, đối với mục tiêu địch tạo thành bất luận công kích nào, đều sẽ kèm theo 0.1 điểm Xích Diễm đốt bị thương tổn thương, mà lại sẽ không tiêu hao Xích Diễm linh khí. Hiệu quả này cao nhất có thể điệp gia đến 200 tầng, tức là, nếu như tự thân sở hữu 200 điểm Xích Diễm linh khí, sẽ gây cho mục tiêu tối đa 20 điểm Xích Diễm đốt bị thương tổn thương 】
【 Thiên phú hiệu quả 3: Hỏa linh căn tu luyện hiệu quả tăng lên 50% 】
"Ngươi đả thông một đầu kinh mạch có thể cung cấp Xích Diễm linh khí vận chuyển, ngươi đang tu luyện sơ cấp Hỏa linh căn (1/10)."
"Ngươi bị động mở ra hàn độc kháng tính, trước mắt là (10/25)."
——
"Cảm giác cái này Hỏa linh căn tựa như là đối diện của Băng linh căn, không chỉ hiệu quả đều gần giống nhau, nhưng mà, trong thân thể này của ta, có thể đồng thời dung nạp hai loại băng hỏa lực lượng?"
Vương Vũ mặc dù cảm thấy điều này rất không thể tin được, nhưng ít ra, vẫn phải phù hợp với một chút Logic chứ, hắn cần phải hiểu rõ đến cùng là loại lực lượng nào có thể dung hòa được hai loại sức mạnh đó, khiến chúng bình an vô sự.
Mặt khác, hàn băng linh khí, hắn biết cách thu hoạch, nhưng Xích Diễm linh khí thì nên thu hoạch ở đâu, mùa hè sao?
Nói thật, băng linh căn của hắn còn chưa được thuần thục, bây giờ đã làm ra thêm cái Hỏa linh căn. Ân, thật là thơm.
Giờ phút này, Vương Vũ trong lòng khẽ động, bên trái móng gấu hiện ra một đám lửa. Sau đó, bên phải móng gấu lại là chật vật, tối nghĩa hiện ra một khối cầu tuyết. Nhưng trên thực tế, đây là chiều sâu đông kết của cửu phẩm yêu pháp, hắn còn chưa có cơ hội tu hành lĩnh hội.
Đương nhiên, những thứ này không quan trọng, quan trọng là, hắn không cảm thấy có bất kỳ điều gì không ổn.
Thật giống như, vốn dĩ phải là như vậy.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên lại có một nhóm tin tức truyền đến.
"Bởi vì ngươi thành công đem thủy hỏa hai loại thuộc tính khác nhau dung hợp vào huyết mạch, đồng thời mượn huyết mạch để giảm xóc, ngươi có thể ung dung khống chế thủy hỏa hai loại lực lượng. Huyết mạch của ngươi tiến hóa độ + 2%, trước mắt là 3.96%, hạn mức phát triển cao nhất của ngươi trở nên cao hơn, nhưng biến số trưởng thành cũng nhiều hơn."
——
Vương Vũ vào giờ khắc này cũng đã nhận ra, bởi vì biến hóa thân thể của hắn, cho nên thanh thuộc tính phân tích, giám định có hơi tốn sức, mà đây là đã được gia trì hiệu quả của cực phẩm Tuệ Tâm đan.
Đương nhiên cũng có một khả năng, là gấu mẹ chưa từng trải qua chuyện như vậy, nên cũng không có kinh nghiệm.
Chắc hẳn lão nhân gia nó cũng đang than thở, từ đâu chui ra hùng hài tử (đứa trẻ nghịch ngợm) thế này, quá là rắc rối!
Nghĩ tới đây, hắn cũng không nhịn được cười, cứ việc có hơi quái lạ, nhưng đích thực đây là cảm giác rất ấm áp.
Thu hồi ngọn lửa, ở bên kia, lão Ngưu và Tiểu Sơn Trư đã xông lại như tên bắn, đôi mắt trợn thật lớn. Thật thần kỳ, lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt to như vậy của đầu heo!
"Tam đệ, tam đệ, ngươi chẳng lẽ là tư sinh yêu tử của vị Yêu Vương nào?"
Tiểu Sơn Trư vẻ mặt thần thần bí bí hỏi, quá là quỷ dị. Nó với khuôn mặt heo này, làm thế nào có thể lộ ra biểu cảm vi diệu như thế?
Vương Vũ lắc đầu, bất quá gấu mẹ tính là Yêu Vương sao? Chắc chắn là thế, nhưng điều này không thể nói.
"Ha ha ha, tam đệ, huyết mạch của ngươi làm sao có thể kiêm dung thủy hỏa? Rất nhiều Hoang Cổ huyết mạch cũng không lợi hại như vậy!" Lão Ngưu theo sát mà hỏi.
"Cái này, kỳ thật rất đơn giản, băng linh căn tu hành ta không nói các ngươi đều biết, chúng ta tất cả đều có phải không? Hỏa linh căn nha, đúng là ta, chính là —— hỏa độc các ngươi biết chứ, ta chính là xem đuốc độc như là cơm ăn, ăn nhiều thành quen."
Vương Vũ không có giấu diếm, thật, hắn cảm thấy siêu đơn giản.
Kết quả, hắn bị lão Ngưu và Tiểu Sơn Trư cùng lúc khinh bỉ.
"Tam đệ, đùa ta chắc, lão Ngưu ta đây sống cũng năm mươi năm, kiến thức rộng rãi, chơi đùa với yêu tinh cái còn nhiều hơn số ngươi từng thấy, nói thật đi, có phải hay không ngươi là tư sinh yêu tử của Xích Giác đại vương thủ hạ Phong Hổ Vương!"
"Ta thật không phải!"
"Thật không phải? Bọn ta không tin." Lão Ngưu cùng Tiểu Sơn Trư căn bản không tin.
"Vậy ta lấy danh dự của Tây Sơn tam nghĩa ra thề, ta thật không phải là tư sinh yêu tử của Xích Giác đại vương!" Vương Vũ không còn cách nào, chỉ có thể dùng đòn sát thủ.
Lần này, lão Ngưu cùng Tiểu Sơn Trư rốt cục trâu trừng mắt, heo ngây người, ngượng ngùng muốn nói gì đó, cuối cùng cũng chỉ có thể nặng nề gật đầu.
"Tốt! Bọn ta tin."
Bạn cần đăng nhập để bình luận