Cảm Giác Đau Miễn Dịch, Lo Lắng Nhân Vật Phản Diện Không Đủ Biến Thái

Chương 584: Khắc mệnh lưu đấu pháp, có muốn đánh cuộc hay không một cái?

Chương 584: Khắc mệnh lưu đấu pháp, có muốn đánh cuộc hay không một cái?
Sau khi quá tải, trạng thái Ngạo Mạn vốn không có ý định trao đổi với người khác, chỉ còn lại dục vọng muốn trấn áp tất cả.
Nhưng có lẽ những hành động tự sát hàng loạt trước đó đã tác động đôi chút đến bản tính của Ngạo Mạn, lúc này hắn vẫn chủ động mở miệng nói một câu với Khương Nguyện.
Và lúc này, đối với Khương Nguyện mà nói, lời của Ngạo Mạn có tác dụng hơn bất cứ thứ gì.
Vẻ mặt tinh thần sa sút, có chút lung lay sắp đổ của hắn, vào lúc này đã biến mất trong nháy mắt, ngọn lửa trong mắt một lần nữa bùng cháy, ngược lại giống như sức sống một lần nữa lại bừng lên.
Các tiền bối rời đi là muốn giải thoát gông xiềng trong lòng mình, chứ không phải muốn mình tinh thần sa sút mà rơi lệ.
Chiến ý một lần nữa dâng lên, nhìn Ngạo Mạn đang dây dưa với Tử Vong Thần Sứ ở bên kia, hắn nghiêm mặt nói:
“Phải!” “Vậy... Thánh.... Ma vương? Ta bây giờ, có được xem là phe Ác Ma không?” Lúc này Ngạo Mạn một chân đạp lên cực đạo chiến phủ của mình, mà cực đạo chiến phủ lại đang đè chặt Tử Vong Thần Sứ dưới thân, nghe vậy, hắn trực tiếp cười ha ha.
“Ha ha ha ha! Nếu thế giới này toàn là loại người như ngươi, thì việc nó diệt vong cũng là chuyện sớm muộn mà thôi.” “Đã là người may mắn duy nhất còn sống sót, vậy mà còn chưa dứt sữa.” “Đến cả mình là ai mà cũng cần người khác thừa nhận!” Gương mặt màu vàng kim ngửa mặt lên trời cười lớn, dù lời nói rất hà khắc, nhưng lại có một sức hút phóng khoáng lạ thường.
Khiến Khương Nguyện cũng phải chấn động trong đáy mắt, giống như tín ngưỡng tinh thần bấy lâu nay, đột nhiên dao động vào khoảnh khắc này.
Nhìn thân ảnh được bao bọc trong ma tính kia, hắn hơi ngây người.
“Còn nghe tiên đoán làm gì? Thật khiến người ta nghe mà muốn bật cười!” “Chọn tin vào tiên đoán thay vì tin vào bản thân mình, ta thấy ngươi cũng chẳng khác gì đám tự sát ban nãy.” Ngạo Mạn lớn tiếng cười nhạo.
Sự cười nhạo của hắn khác với ghen ghét và tham lam, không phải để chọc giận đối phương, mà ngược lại giống như một sự khinh bỉ bắt nguồn từ linh hồn.
Kết hợp với đặc tính ngạo mạn bây giờ, cái cảm giác kẻ cả nhìn xuống từ trên cao đó, thậm chí có thể khiến mọi người nảy sinh lòng tự ti và cảm giác áy náy.
Giống như Khương Nguyện bây giờ......
Nếu biết cách vận dụng, đây vốn là một kỹ năng công kích tinh thần cực kỳ lợi hại.
Chỉ có điều Ngạo Mạn thật sự có chút khinh thường dùng loại thủ đoạn này mà thôi.
Hắn cúi đầu liếc nhìn Tử Vong Thần Sứ, vị trí của hai người lúc này trông như thể hắn đang đạp lên mặt đối phương.
“Không phản ứng sao? Ngươi không thể nào chỉ có thế này chứ?” Trong mắt Tử Vong Thần Sứ bùng phát cơn cuồng nộ khó kiềm chế, khí tức mạnh mẽ trên người bộc phát trong nháy mắt, dựa vào sức mạnh thuần túy phá kỹ xảo, đánh bay Ngạo Mạn ngay trước mắt!
Thân ảnh màu vàng kim kia bay vút lên không trung như một viên đạn đạo, trong chớp mắt thậm chí có chút nhìn không rõ.
Tóc dài của Tử Vong Thần Sứ tung bay, sự phẫn nộ hiện rõ trên mặt.
Việc bị gã này đạp lên mặt trước đó, chủ yếu là vì cảm giác sợ hãi từ sâu trong linh hồn kia, khiến hắn nhất thời quên cả phản kháng.
Mãi cho đến khi đối phương mở miệng, hắn mới đột nhiên bộc phát.
Điều này khiến hắn trông giống như một con rối được lập trình sẵn, đợi “Tội” nói xong gì đó rồi mới hành động.
Nhưng rõ ràng, thực lực bây giờ của hắn mạnh hơn rất nhiều!
Sức mạnh của cả một thế giới lúc này đều hội tụ trên người hắn, sự gia tăng sức mạnh từ phe 【 Thánh đồ 】 lúc này phải là chưa từng có.
Nhưng hắn không hiểu, cái cảm giác bị áp chế tận đáy lòng kia rốt cuộc từ đâu tới, khiến cho thực lực vốn nên áp đảo hoàn toàn của hắn, lúc này lại bị người ta nhìn như một thằng hề.
Xoẹt!
Trường kiếm ra khỏi vỏ, Khương Nguyện người vừa lấy lại ý chí chiến đấu đã bộc phát trong nháy mắt, nhân lúc Tử Vong Thần Sứ và Ngạo Mạn đang đối đầu trên không, hắn liền lao vọt lên.
Trường kiếm màu xanh lam đâm mạnh vào người đối phương, nhưng không hề có bất cứ hiệu quả nào!
Trạng thái thân thể của Tử Vong Thần Sứ lúc này, không phải là thứ hắn có thể dễ dàng phá giải.
Nhưng nội tâm của Tử Vong Thần Sứ lại bị đả kích mạnh.
Đôi mắt dữ tợn và đôi mắt kiên định của Khương Nguyện đối diện nhau trong chớp mắt, sau đó hắn dùng sức vung tay, đánh mạnh về phía Khương Nguyện.
Oành!
Trong tiếng nổ vang ầm ầm, cơ thể Khương Nguyện bị nện thẳng xuống mặt đất, mảnh đất mà hắn quyến luyến này đã tiếp nhận thân thể của hắn!
Rắc rắc!!
Mặt đất lập tức rạn nứt, những khe hở chằng chịt lan ra cả ngàn mét, giống như mặt đất cũng phải run rẩy vì cú va đập này.
Khương Nguyện ho mạnh ra một ngụm máu tươi, sờ lên lồng ngực đã sụp xuống của mình, đôi mắt gắt gao nhìn chặt Tử Vong Thần Sứ trên bầu trời.
Tử Vong Thần Sứ dời mắt đi, tức đến bật cười.
Hắn cũng không hiểu nổi, thứ mình đưa ra là lợi ích, là thứ mà gã này tha thiết mơ ước trong lời tiên đoán, còn “Tội” kia thì lại một mực nhục mạ hắn!
Vậy mà hắn không nghe mình, ngược lại cứ một mực muốn đứng cùng một phe với kẻ sắp chết kia!
“Ha ha... Ha ha ha ha! Người của thế giới các ngươi, đúng là từng đứa một cứ lao đầu vào chỗ chết!” “Có muốn đánh cược một chút không? Đánh cuộc một phen xem cái gọi là hy vọng cuối cùng của ngươi sẽ bị phá diệt như thế nào!?” Tử Vong Thần Sứ nói lớn tiếng với Khương Nguyện đang nằm hấp hối dưới cái hố lớn trên mặt đất.
Từ góc độ của một thần sứ mà nói, biểu hiện của hắn thật sự là mất hết thể diện, ngoài sức mạnh cường đại ra, gần như chẳng có điểm nào đáng khen.
Nhưng khi ngẩng đầu lên lần nữa, hắn lại bất giác run lên trong lòng.
Đầu tiên, hắn vẫn chưa thích ứng được cảm giác áp bức đến từ Ngạo Mạn.
Thứ hai, thân ảnh nhảy vọt lên cao kia, đạp không lao tới, lượn một vòng giữa không trung.
Lúc này, hai tay hắn giơ cao chiến phủ, vầng mặt trời chói chang giữa trưa đang ở ngay sau lưng hắn.
Ánh sáng của vầng mặt trời chói chang dường như bị hấp thụ đi vài phần, trở nên hơi ảm đạm, thân ảnh Lục Sách đứng chắn trước ánh dương, đổ xuống mặt đất một cái bóng khổng lồ!
Sinh mệnh thiêu đốt!
Đẳng cấp năng lượng toàn thân một lần nữa tăng lên, mang theo tiếng gió gào thét lao xuống từ trên trời, thoáng nhìn qua, giống như một hằng tinh rơi xuống!
Tử Vong Thần Sứ trong lòng cố trấn tĩnh, tự nhủ rằng khí thế áp đảo này chỉ là giả tượng, lúc này mới nhanh chóng đưa tay, một tầng màn sáng màu tím bá đạo bao phủ bầu trời.
Không gian trì trệ, muốn một lần nữa bắt giữ thân ảnh trên không kia.
"Hoàn mỹ nhân sinh" ở một bên khác trong lòng khẽ động, ngón tay vào lúc này đột nhiên khẽ búng!
Thân ảnh bá đạo của Ngạo Mạn liền trực tiếp vượt qua không gian, nhảy qua đoạn lĩnh vực kia, mang theo chiến phủ bùng cháy ngọn lửa vàng óng, lao đến bên cạnh Tử Vong Thần Sứ.
Oành!
Tử Vong Thần Sứ vội vã ra tay, bầu trời thành phố lập lòe thứ ánh sáng tựa như ô nhiễm, sóng xung kích từ vụ nổ khiến vô số thiên sứ gần đó bị hất tung lên bay xuống.
Thân ảnh hắn lùi về sau một bước, bàn tay hơi run lên, kinh hãi phát hiện, mặc dù đối phương bị mình đánh bay, nhưng rõ ràng đã mạnh hơn lần trước rất nhiều.
Giọng nói của Ngạo Mạn vang lên trên đỉnh đầu hắn, với ngữ điệu nhẹ nhàng như thường lệ.
“Vì ngươi vừa nói muốn đánh cược, vậy có muốn cùng ta cũng đánh cược một keo không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận