Bắt Đầu Thánh Địa Đạo Tử, Ngươi Để Cho Ta Đi Phế Vật Lưu?

Chương 170: Ngươi dạng này làm, còn để ta làm sao tẩy trắng?

**Chương 170: Ngươi làm như vậy, ta còn tẩy trắng thế nào được?**
"Cờ ca-rô?"
Hai cha con đưa mắt nhìn nhau, không ai hiểu Tề Nguyên nói "cờ ca-rô" là thứ gì.
"Cờ ca-rô, chính là song phương thay phiên nhau đặt quân cờ của mình lên bàn cờ, người nào có trước năm quân nối liền thành một đường thì người đó thắng...."
Giải thích qua loa vài câu, Tề Nguyên càng nhìn càng thấy giống, bèn đi đến trước bàn cờ, một tay cầm quân đen, một tay cầm quân trắng, bắt đầu tí tách hạ cờ.
Kỷ Thế Kiệt và Kỷ Thiền Nhi trợn mắt há mồm, nhất thời không biết có nên khuyên can hay không.
Theo quy tắc cờ vây, cách hạ cờ của tiểu tử này căn bản không có bất kỳ bố cục nào, hoàn toàn là tùy tiện đặt bừa.
Nói cách khác, quả thực chính là đang vũ nhục môn nghệ thuật cờ vây vĩ đại này.
Nhìn người nọ bày lung tung trên bàn cờ, Kỷ Thế Kiệt, người tự xưng là cờ vây thánh thủ, nhìn mà khó chịu không chịu nổi, nhịn không được lên tiếng khuyên nhủ:
"Không phải, hiền chất, cờ này làm sao có thể hạ như vậy được, ai nha ta đi... Ngươi đến ăn quân cũng không biết, mau dừng lại, dừng lại đi!"
Kỷ Thế Kiệt gấp đến độ vò đầu bứt tai, nếu không phải tính cách ông hiền lành, đoán chừng đã sớm xông lên đánh người.
Đang định tiến lên ngăn cản, liền bị Kỷ Thiền Nhi bên cạnh ngăn lại:
"Cha, chúng ta đã bó tay với tàn cuộc này, tất nhiên Tề Đại đã nói có biện pháp, không ngại cứ để hắn thử xem, không được thì khôi phục lại bàn cờ là được."
Thấy con gái nói như vậy, Kỷ Thế Kiệt đành phải thôi, dứt khoát mắt không thấy tâm không phiền, bắt đầu quan sát tranh chữ trên tường, miệng lẩm bẩm:
"Cha ngươi ta đây đã không ăn không uống nghiên cứu năm sáu ngày, nếu quả thật đơn giản như vậy, thì đã không đến mức quấy nhiễu đến bây giờ, ta thấy tiểu tử này chính là đang làm càn."
Rất nhanh, Tề Nguyên vui vẻ ngẩng đầu, hướng về phía hai cha con lộ ra một nụ cười rạng rỡ, "Kỷ bá phụ, Kỷ tiên tử, tại hạ không phụ sự ủy thác, bàn cờ ca-rô này đã hạ xong, bạch kỳ thắng."
Nói xong, hắn mười phần đắc ý khoe khoang:
"Thực không dám giấu giếm, tại hạ được mệnh danh là cờ ca-rô thánh thủ, tung hoành thiên hạ chưa từng thất bại, ứng phó loại tàn cuộc này bất quá chỉ là chuyện vặt."
Nghe vậy, Kỷ Thế Kiệt theo bản năng quay đầu lại, đầy mặt kinh ngạc nhìn lướt qua bàn cờ, sau một khắc liền xác nhận mình bị xỏ mũi, tức giận nói:
"Uổng phí con gái ta tin tưởng ngươi như vậy, ngươi lại làm ra chuyện loạn thất bát tao này...."
Không đợi ông nói xong, liền thấy trên bàn cờ đột nhiên bắt đầu rung động, chợt hào quang lóe lên, cả bàn cờ rầm rầm tan rã, hóa thành một khối hình thoi có hoa văn dày đặc, yên tĩnh nằm trên bàn.
Thấy cảnh này, Kỷ Thế Kiệt đột nhiên hai mắt trợn tròn, không thể tin nổi kêu lên:
"Thành... Thành công, sao có thể như vậy?!"
Kỷ Thiền Nhi cũng có chút mắt trợn tròn, đầy mặt nghi ngờ kéo Tề Nguyên hỏi:
"Không ngờ trình độ cờ vây của ngươi lại lợi hại như vậy, bất quá cách hạ cờ này của ngươi là gì, ta chưa từng nghe nói qua?"
Tề Nguyên vẫn giữ vẻ mặt ung dung không vội:
"Ta không phải đã nói rồi sao, đây căn bản không phải là cờ vây, mà là cờ ca-rô, không ngờ trên đời này lại có người dùng đến cờ ca-rô, ngày sau nếu gặp được, nhất định phải tìm hắn lĩnh giáo một ván."
Đang nói chuyện, hắn hiếu kỳ nhìn về phía vật hình thoi trên mặt bàn, chậc chậc cảm thán:
"Làm cũng thật có ý tứ, còn làm ra phần thưởng qua ải, bất quá nhìn như đồ bỏ đi, đến một khối linh thạch cũng không cho, thật sự quá keo kiệt."
Lúc này, Kỷ Thế Kiệt mới hoàn hồn từ trong cơn chấn động, ông ta đầu tiên là hít sâu một hơi, ép buộc chính mình tỉnh táo lại, sau đó dùng một loại ánh mắt cổ quái nhìn chằm chằm Tề Nguyên, nói:
"Quả thật là 'trường giang sóng sau đè sóng trước', hậu sinh khả úy a, không ngờ tàn cuộc phụ thân đưa tới lại bị tiểu tử ngươi phá giải."
Nói đến đây, ông ta đột nhiên đổi sắc mặt, trịnh trọng hỏi:
"Hiền chất, ngươi vừa nói cờ ca-rô rốt cuộc là hạ thế nào, còn xin chỉ giáo."
Đối mặt với lời thỉnh cầu của nhạc phụ, Tề Nguyên đương nhiên không dám thất lễ, bèn đem các loại tri thức về cờ ca-rô dốc hết ra.
Để biểu hiện tốt một phen, hắn còn đặc biệt dạy đối phương mấy thế cờ tất thắng, khiến nhạc phụ sửng sốt một hồi.
Không lâu sau, Kỷ Thế Kiệt bừng tỉnh đại ngộ, chắp tay với Tề Nguyên:
"Hiền chất đại tài, Kỷ mỗ đã được lĩnh giáo. Ân chỉ điểm lần này, Kỷ gia ta định khắc cốt ghi tâm, ngày sau nhất định hậu báo."
"Nếu tàn cuộc đã giải, ta đi bẩm báo phụ thân ngay đây, xem lão nhân gia ông ấy rốt cuộc có ý tứ gì...."
Nói xong, không chờ Tề Nguyên khiêm tốn hai câu, Kỷ Thế Kiệt lập tức cầm lấy vật hình thoi trên mặt bàn, vội vã rời khỏi thư phòng.
Kỷ Thế Kiệt rời đi, Kỷ Thiền Nhi đầy mặt tán thưởng nhìn Tề Nguyên, trong đôi mắt đẹp dị sắc liên tục:
"Không ngờ kiến thức của ngươi lại uyên bác đến vậy, xem ra lần này dẫn ngươi về thật đúng là không sai, vừa vặn lại lập được một công lớn cho nhà ta."
"Nếu như phụ thân vừa rồi thật sự tức giận đi tìm tổ phụ đại nhân tranh cãi, hậu quả quả thực không thể tưởng tượng nổi."
Tề Nguyên mặt không đổi sắc xua tay, cười tủm tỉm đáp:
"Kỷ tiên tử quá khen rồi, bất quá chỉ là chuyện nhỏ nhặt, công lao không đáng nhắc tới, nếu thật sự muốn báo đáp, không bằng đem chuyện lần trước ngươi đã đáp ứng bồi thường cho ta...."
"Chuyện gì?"
Kỷ Thiền Nhi đầu tiên là hơi ngẩn ra, chờ phản ứng lại thì lập tức mặt đỏ tới mang tai, vừa giận vừa xấu hổ nói:
"Thối hỗn đản, ngươi chỉ biết khi dễ bản tọa, còn nói bậy, xem bản tọa có xé nát miệng của ngươi không...."
Sau một hồi liếc mắt đưa tình với Kỷ Yêu Nữ, Tề Nguyên hài lòng rời khỏi Kỷ phủ, sau đó thông qua trận pháp truyền tống nội bộ của Ma tông trở về Luyện Huyết Phong.
Đến Giáp tự số một viện, liền thấy thi thể chất cao như núi vốn dĩ đã biến mất không còn tăm hơi, viện tử được quét dọn tỉ mỉ một lần, thậm chí còn chu đáo đốt một loại huân hương đắt đỏ nào đó, ngửi rất dễ chịu.
Hắn nhìn quanh một vòng, rất nhanh liền phát hiện một bóng dáng quen thuộc đứng ở cửa.
Một thân hình với đôi mắt hẹp dài, dung mạo cổ phác, cho người ta một cảm giác lạnh lùng hung hãn, chính là người quen cũ Tư Đồ Doãn.
Giờ phút này sắc mặt Tư Đồ Doãn trắng bệch, khí tức cũng hơi hỗn loạn, hiển nhiên thương thế trên người còn chưa khỏi hẳn, trên người còn mặc trang phục đệ tử nội môn, dáng vẻ nghèo túng đến cực điểm.
Nhìn thấy Tề Nguyên, ánh mắt Tư Đồ Doãn sáng lên, vội vàng tiến lên đón, giọng điệu thân thiết chào hỏi:
"Tề huynh đệ, ngươi cuối cùng đã về, khiến lão ca ta đợi thật lâu."
Tề Nguyên khẽ mỉm cười, làm tư thế mời, thái độ cũng vô cùng khách khí:
"Xin lỗi, ở bên ngoài có việc trì hoãn một chút, để Tư Đồ đại ca đợi lâu."
"Đi, chúng ta vào nhà nói chuyện."
Tư Đồ Doãn lập tức xua tay, "Tề huynh đệ, ngươi nói vậy là khách khí rồi, vẫn là chuyện của ngươi quan trọng, lão ca ta lần này không mời mà đến, còn mong Tề huynh đệ không để ý mới phải."
Không biết tại sao, khi hắn nhìn thấy viện tử trước mắt, theo bản năng giật mình trong lòng.
Kẻ trước mắt này ngày hôm qua mượn danh nghĩa động phủ bị xâm lấn mà giết sạch đồng môn Luyện Huyết Phong, quả thực phát rồ, hắn sẽ không đối xử với lão tử giống vậy chứ?
Bất quá nghĩ lại, hắn liền bỏ đi ý nghĩ hoang đường này.
Mẹ kiếp, lão tử nói gì thì nói cũng là Nguyên Anh trung kỳ, không phải đám ngoại môn đệ tử Luyện Khí Trúc Cơ kia, sợ cái lông...
Bên kia, Tề Nguyên cũng không nhịn được nhíu mày, thầm nghĩ:
Người này trước đây không phải rất kiêu căng sao, sao bây giờ lại ân cần như vậy, bày ra tư thái thấp như vậy, lẽ nào là có chuyện muốn nhờ vả?
Hai người mang tâm tư riêng bước vào trong phòng, không đợi ngồi xuống, Tư Đồ Doãn đột nhiên cười thần bí, như dâng vật quý, xách từ trong vòng tay trữ vật ra một cái đầu đầy máu, đưa tới trước mặt Tề Nguyên, hớn hở nói:
"Nghe nói người này đắc tội Tề huynh đệ ngươi, lão ca ta há có thể bỏ mặc, hôm nay đặc biệt đi qua làm thịt hắn, để giúp huynh đệ ngươi hả giận..."
"A?"
Tề Nguyên giật nảy mình, cẩn thận nhìn kỹ, lập tức nhận ra thân phận chủ nhân của cái đầu, rõ ràng là Chước Sém Quảng, chấp sự nội vụ đường đã từng lừa gạt mình.
Nhìn cái đầu chết không nhắm mắt trước mặt, vẻ mặt hắn có chút phức tạp.
Người này tuy miễn cưỡng xem như là đắc tội với mình, nhưng căn bản là tội không đáng chết, bây giờ lại chết thảm như vậy, truyền đi người khác sẽ nghĩ thế nào về mình?
Cho dù người là Tư Đồ Doãn giết, chỉ sợ vẫn sẽ bị tính lên đầu mình.
Nghĩ tới đây, ánh mắt hắn nhìn về phía Tư Đồ Doãn có thêm một tia không vui.
Ngươi làm như vậy, còn bảo ta tẩy trắng thế nào?
Thấy Tề Nguyên thần sắc khác thường, Tư Đồ Doãn cười hắc hắc, vẻ mặt thành thật giải thích:
"Tề huynh đệ yên tâm, để nhổ cỏ tận gốc, lão ca ta đã xử lý sạch sẽ thân bằng hảo hữu của Chước Sém Quảng, đảm bảo sau này sẽ không có bất luận kẻ nào tìm ngươi gây phiền phức..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận