Bắt Đầu Gia Nhập Vào Ma Tông, Ta Có Thể Miễn Trừ Bất Cứ Giá Nào
Chương 81: Để linh lực biến mất năng lực
**Chương 81: Năng lực làm linh lực biến mất**
Lúc này, Lý Phàm và những người khác đang chầm chậm quay trở lại theo đường cũ.
Rất nhanh, họ đã đến trước cửa lớn của Từ gia.
Tuy nhiên, Lý Phàm phát hiện cửa lớn lúc này đã đóng chặt, tỏa ra một cỗ khí tức khiến người ta phải tim đập chân run, dường như ngăn cản không cho mọi người rời đi.
Ngô Nghiêm và những người khác thấy vậy, sắc mặt lộ vẻ khó coi.
"Chúng ta không thể ra ngoài sao?"
Hắn hỏi mọi người.
Những người còn lại nghe vậy, ai nấy đều lộ vẻ lúng túng.
Một tu sĩ vẫn còn có chút không cam lòng, bước nhanh đến trước cửa lớn, muốn cưỡng ép mở cửa. Có điều, dù hắn có sử dụng thủ đoạn nào cũng không thể khiến cánh cửa mở ra dù chỉ một khe hở nhỏ, lúc này cửa lớn tựa như một bức tường thành không thể phá vỡ.
Lý Phàm biết người này, hình như là một tu sĩ trong đội ngũ của Kiếm Phong.
"Lý đạo hữu, ngươi nói xem chúng ta nên rời khỏi đây như thế nào?"
Lúc này, Lại Cách Bảo đi đến bên cạnh Lý Phàm và hỏi.
Suốt đoạn đường đi, hắn cảm thấy Lý Phàm rất thần bí, có lẽ y có biện pháp cũng không biết chừng.
Đối mặt với câu hỏi của Lại Cách Bảo, Lý Phàm lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
Thấy thế, Lại Cách Bảo lộ vẻ mặt tuyệt vọng.
Lúc này, tên tu sĩ ở trước cửa lớn kia cũng đi đến bên cạnh Lý Phàm và những người khác, nói:
"Chỉ có tìm được Kiếm Phong sư huynh mới được, hắn có cách rời khỏi đây."
Mọi người nghe vậy, lộ vẻ hy vọng, Ngô Nghiêm hiếu kỳ hỏi:
"Vị đạo hữu này, sư huynh của các ngươi thật sự có cách rời khỏi đây sao?"
Nghe vậy, tên tu sĩ này liếc Ngô Nghiêm một cái.
"Ngươi là một tên tán tu, không cần hỏi nhiều như vậy, sau này cứ nghe ta chỉ huy là được."
Ngô Nghiêm sắc mặt cứng đờ, không nói gì thêm.
Dù sao lúc này hắn còn có việc phải cầu người ta.
Tiếp đó, tên tu sĩ này lấy ra từ trong ngực một kiện pháp khí, dường như có thể nhận biết vị trí của Kiếm Phong và những người khác, rồi đi theo hướng mà nó chỉ dẫn.
Lại Cách Bảo và mấy người khác liếc nhau, mặt lộ vẻ bất đắc dĩ.
Bọn hắn lúc này cũng không còn cách nào có thể rời khỏi đây, đành ký thác hy vọng vào tên đệ tử này rồi cùng nhau đi theo.
Lý Phàm nhìn mọi người, mặt lộ vẻ trầm tư.
Hiện tại trong tay hắn đã có rất nhiều quy tắc đồ vật, thậm chí còn có hai kiện quy tắc đồ vật cấp Trúc Cơ, có điều, vẫn còn kém một chút so với quy tắc đồ vật cần thiết để đột phá Trúc Cơ cảnh giới.
Vì vậy, hắn quyết định thử một phen, tiêu diệt nốt đầu Trúc Cơ quỷ dị còn lại.
Lập tức, hắn đi theo mấy người.
Cũng không phải Lý Phàm cố ý đi theo, mà là hướng đi của những người này trùng hợp lại là vị trí của Trúc Cơ quỷ dị.
Bởi vậy, Lý Phàm có thể suy đoán Kiếm Phong và mấy người kia đang bị quỷ dị tập kích.
Một lát sau.
Mọi người đi đến bên ngoài một sân nhỏ, bên trong vọng ra tiếng đánh nhau kịch liệt, thậm chí ở đây cũng có thể cảm nhận được ánh sáng pháp thuật khuếch tán ra.
Tên tu sĩ kia nhìn thấy cảnh này, biến sắc.
"Không tốt! Sư huynh bọn họ đang bị quỷ dị vây công, chúng ta mau đi hỗ trợ, nếu Kiếm Phong sư huynh chết, các ngươi cũng đừng hòng rời khỏi đây."
Nói xong, không đợi mấy người phản ứng, thân ảnh hắn đã nhanh chóng biến mất không thấy gì nữa.
Mà Lý Phàm cũng thi triển thuấn di, đi vào nóc một căn nhà trong khu vực đang diễn ra trận chiến để quan sát.
Chỉ thấy phía dưới, trên khoảng đất trống, Kiếm Phong, Trần Huy và mấy tên tu sĩ mà họ mang theo đang khổ sở chống đỡ công kích của quỷ dị.
Trên người bọn họ, ít nhiều đều xuất hiện một vài vết thương, từng tia máu chảy ra.
Lúc này, Lý Phàm cũng nhìn ra được thủ đoạn mà mấy người kia sử dụng.
Mấy tên tu sĩ sau lưng Trần Huy dường như tu luyện pháp thuật liên quan đến bóng tối, thân thể không chỉ có thể dung nhập vào trong bóng tối, mà còn có thể điều khiển bóng của mình để chiến đấu.
Thậm chí, còn có thể thúc đẩy bóng để định thân người khác tại chỗ, bọn họ lúc này đã liên hợp lại tạo thành một vùng bóng tối bao phủ phạm vi mười trượng dưới chân quỷ dị, hạn chế nó.
Bất quá, hắn phát hiện mấy tên tu sĩ áo đen này thân thể đang không ngừng run rẩy, hiển nhiên là sắp không kiên trì nổi.
Mà Kiếm Phong và mấy người bên này dường như cũng tu luyện pháp thuật liên quan đến kiếm pháp, quanh thân không ngừng có kiếm khí hiển hiện, đánh úp về phía quỷ dị.
Có điều, những pháp thuật này sau khi tiến vào phạm vi ba trượng xung quanh quỷ dị thì liền đột nhiên tiêu tán, không thấy tăm hơi.
Dù cho dựa vào khoảng cách, thành công đánh tới thân quỷ dị, lưu lại một chút vết thương, thì lát sau nó đã hoàn hảo như lúc ban đầu.
Quỷ dị không ngừng tiến đến gần Kiếm Phong và mấy người kia, những tu sĩ áo đen sau lưng Trần Huy cũng không nhịn được nữa, bóng dáng trên mặt đất cũng dần dần rút lui.
Thấy thế, Kiếm Phong và Trần Huy biến sắc, thân hình không ngừng lùi lại, mặt lộ vẻ sợ hãi.
Lúc này, Lý Phàm phát hiện Lại Cách Bảo và mấy người kia cũng xuất hiện ở đây, lập tức đánh ra mấy đạo pháp thuật tấn công về phía quỷ dị.
Bọn hắn biết nếu giờ phút này không ra tay, sau khi quỷ dị chém giết Kiếm Phong và những người khác, thì sẽ đến lượt bọn họ.
Công kích của Lại Cách Bảo và mấy người kia đã thành công chặn lại tốc độ tiến lên của quỷ dị, cũng cho Trần Huy và mấy người kia cơ hội, vì thế bọn họ thi triển độn thuật, nhanh chóng chuyển dời vị trí.
Nhưng Trần Huy phát hiện quỷ dị lại thẳng tắp hướng về phía hắn mà đến, mặt lộ vẻ hoang mang.
Vì sao quỷ dị hết lần này đến lần khác lại hướng về phía mình mà đến?
Lúc này, hắn thật sự không nghĩ ra, xung quanh có nhiều người như vậy, mà quỷ dị lại nhận định hắn, cứ nhằm vào hắn mà đến.
Kiếm Phong thấy cảnh này, sắc mặt khó coi.
"Tốt, thì ra là ngươi hấp dẫn quỷ dị, ta đã nói vì sao nó lại luôn tìm được chỗ ẩn nấp của ta."
Sau khi biết được tình huống này, sắc mặt hắn không khỏi hòa hoãn đi không ít.
Hắn biết mục tiêu của quỷ dị này là Trần Huy, vậy thì dễ rồi, cứ để hắn ta ở đây một mình hấp dẫn quỷ dị, còn mình thì tìm cơ hội rời khỏi.
Lý Phàm ở phía trên dường như đoán được tại sao quỷ dị lại luôn đuổi theo Trần Huy không tha, hình dạng của nó và Vương Phong giống nhau như đúc.
Cũng khó trách quỷ dị lại chú ý đến người này đầu tiên.
Lúc này, tên tu sĩ trước đó cũng đã đến bên cạnh Kiếm Phong.
Kiếm Phong sau khi nghe tên đệ tử này nói xong, sắc mặt càng khó coi.
Vì thế, hắn nói với mọi người bên cạnh.
"Quỷ dị này đã không còn là thứ mà chúng ta có thể đánh bại, thừa dịp hiện tại mau chóng rời khỏi đây."
Nói xong, hắn nhìn Trần Huy một cái rồi không lưu lại, thân hình hướng về nơi xa mà đi.
Trần Huy ở phía xa nhìn thấy Kiếm Phong và những người khác rõ ràng là có ý bỏ lại mình, sắc mặt hung ác, hướng đi nhanh chóng thay đổi, lao về phía Kiếm Phong và những người kia.
Sắc mặt âm tà nhìn mấy người.
Muốn rời đi? Phải hỏi qua ta đã!
"Khốn kiếp!"
Kiếm Phong là người đầu tiên phát hiện Trần Huy mang theo quỷ dị hướng về phía bọn hắn mà đến, hiển nhiên là muốn cá chết lưới rách.
"Kiếm Phong, hoặc là đồng loạt ra tay đối phó quỷ dị, hoặc là cùng chết ở chỗ này."
Nghe vậy, hắn sắc mặt khó coi, nhưng bước chân cũng đã dừng lại, sau đó hắn hô hoán mọi người ngăn cản quỷ dị.
Theo vô số pháp thuật đánh úp về phía quỷ dị, cũng thành công ngăn trở nó một lát, Trần Huy cũng thuận lợi đi đến bên cạnh mấy người, thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi hắn đã có thể cảm giác được khí tức tử vong đang đến gần mình.
Lý Phàm nhìn một màn này, hắn biết linh lực trong cơ thể Kiếm Phong và những người khác đã không còn nhiều, cũng không biết bọn hắn sau đó phải giải quyết như thế nào.
Lúc này, Kiếm Phong và những người khác ẩn ẩn có chút chống đỡ không nổi.
Kiếm Phong nhìn về phía Trần Huy, khuyên:
"Trần Huy, ngươi hãy hy sinh đi, nếu không tiếp tục như vậy chúng ta đều sẽ chết ở chỗ này, ngươi một người chết để cho chúng ta sống, có gì mà không làm?"
Lúc này, Lý Phàm và những người khác đang chầm chậm quay trở lại theo đường cũ.
Rất nhanh, họ đã đến trước cửa lớn của Từ gia.
Tuy nhiên, Lý Phàm phát hiện cửa lớn lúc này đã đóng chặt, tỏa ra một cỗ khí tức khiến người ta phải tim đập chân run, dường như ngăn cản không cho mọi người rời đi.
Ngô Nghiêm và những người khác thấy vậy, sắc mặt lộ vẻ khó coi.
"Chúng ta không thể ra ngoài sao?"
Hắn hỏi mọi người.
Những người còn lại nghe vậy, ai nấy đều lộ vẻ lúng túng.
Một tu sĩ vẫn còn có chút không cam lòng, bước nhanh đến trước cửa lớn, muốn cưỡng ép mở cửa. Có điều, dù hắn có sử dụng thủ đoạn nào cũng không thể khiến cánh cửa mở ra dù chỉ một khe hở nhỏ, lúc này cửa lớn tựa như một bức tường thành không thể phá vỡ.
Lý Phàm biết người này, hình như là một tu sĩ trong đội ngũ của Kiếm Phong.
"Lý đạo hữu, ngươi nói xem chúng ta nên rời khỏi đây như thế nào?"
Lúc này, Lại Cách Bảo đi đến bên cạnh Lý Phàm và hỏi.
Suốt đoạn đường đi, hắn cảm thấy Lý Phàm rất thần bí, có lẽ y có biện pháp cũng không biết chừng.
Đối mặt với câu hỏi của Lại Cách Bảo, Lý Phàm lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
Thấy thế, Lại Cách Bảo lộ vẻ mặt tuyệt vọng.
Lúc này, tên tu sĩ ở trước cửa lớn kia cũng đi đến bên cạnh Lý Phàm và những người khác, nói:
"Chỉ có tìm được Kiếm Phong sư huynh mới được, hắn có cách rời khỏi đây."
Mọi người nghe vậy, lộ vẻ hy vọng, Ngô Nghiêm hiếu kỳ hỏi:
"Vị đạo hữu này, sư huynh của các ngươi thật sự có cách rời khỏi đây sao?"
Nghe vậy, tên tu sĩ này liếc Ngô Nghiêm một cái.
"Ngươi là một tên tán tu, không cần hỏi nhiều như vậy, sau này cứ nghe ta chỉ huy là được."
Ngô Nghiêm sắc mặt cứng đờ, không nói gì thêm.
Dù sao lúc này hắn còn có việc phải cầu người ta.
Tiếp đó, tên tu sĩ này lấy ra từ trong ngực một kiện pháp khí, dường như có thể nhận biết vị trí của Kiếm Phong và những người khác, rồi đi theo hướng mà nó chỉ dẫn.
Lại Cách Bảo và mấy người khác liếc nhau, mặt lộ vẻ bất đắc dĩ.
Bọn hắn lúc này cũng không còn cách nào có thể rời khỏi đây, đành ký thác hy vọng vào tên đệ tử này rồi cùng nhau đi theo.
Lý Phàm nhìn mọi người, mặt lộ vẻ trầm tư.
Hiện tại trong tay hắn đã có rất nhiều quy tắc đồ vật, thậm chí còn có hai kiện quy tắc đồ vật cấp Trúc Cơ, có điều, vẫn còn kém một chút so với quy tắc đồ vật cần thiết để đột phá Trúc Cơ cảnh giới.
Vì vậy, hắn quyết định thử một phen, tiêu diệt nốt đầu Trúc Cơ quỷ dị còn lại.
Lập tức, hắn đi theo mấy người.
Cũng không phải Lý Phàm cố ý đi theo, mà là hướng đi của những người này trùng hợp lại là vị trí của Trúc Cơ quỷ dị.
Bởi vậy, Lý Phàm có thể suy đoán Kiếm Phong và mấy người kia đang bị quỷ dị tập kích.
Một lát sau.
Mọi người đi đến bên ngoài một sân nhỏ, bên trong vọng ra tiếng đánh nhau kịch liệt, thậm chí ở đây cũng có thể cảm nhận được ánh sáng pháp thuật khuếch tán ra.
Tên tu sĩ kia nhìn thấy cảnh này, biến sắc.
"Không tốt! Sư huynh bọn họ đang bị quỷ dị vây công, chúng ta mau đi hỗ trợ, nếu Kiếm Phong sư huynh chết, các ngươi cũng đừng hòng rời khỏi đây."
Nói xong, không đợi mấy người phản ứng, thân ảnh hắn đã nhanh chóng biến mất không thấy gì nữa.
Mà Lý Phàm cũng thi triển thuấn di, đi vào nóc một căn nhà trong khu vực đang diễn ra trận chiến để quan sát.
Chỉ thấy phía dưới, trên khoảng đất trống, Kiếm Phong, Trần Huy và mấy tên tu sĩ mà họ mang theo đang khổ sở chống đỡ công kích của quỷ dị.
Trên người bọn họ, ít nhiều đều xuất hiện một vài vết thương, từng tia máu chảy ra.
Lúc này, Lý Phàm cũng nhìn ra được thủ đoạn mà mấy người kia sử dụng.
Mấy tên tu sĩ sau lưng Trần Huy dường như tu luyện pháp thuật liên quan đến bóng tối, thân thể không chỉ có thể dung nhập vào trong bóng tối, mà còn có thể điều khiển bóng của mình để chiến đấu.
Thậm chí, còn có thể thúc đẩy bóng để định thân người khác tại chỗ, bọn họ lúc này đã liên hợp lại tạo thành một vùng bóng tối bao phủ phạm vi mười trượng dưới chân quỷ dị, hạn chế nó.
Bất quá, hắn phát hiện mấy tên tu sĩ áo đen này thân thể đang không ngừng run rẩy, hiển nhiên là sắp không kiên trì nổi.
Mà Kiếm Phong và mấy người bên này dường như cũng tu luyện pháp thuật liên quan đến kiếm pháp, quanh thân không ngừng có kiếm khí hiển hiện, đánh úp về phía quỷ dị.
Có điều, những pháp thuật này sau khi tiến vào phạm vi ba trượng xung quanh quỷ dị thì liền đột nhiên tiêu tán, không thấy tăm hơi.
Dù cho dựa vào khoảng cách, thành công đánh tới thân quỷ dị, lưu lại một chút vết thương, thì lát sau nó đã hoàn hảo như lúc ban đầu.
Quỷ dị không ngừng tiến đến gần Kiếm Phong và mấy người kia, những tu sĩ áo đen sau lưng Trần Huy cũng không nhịn được nữa, bóng dáng trên mặt đất cũng dần dần rút lui.
Thấy thế, Kiếm Phong và Trần Huy biến sắc, thân hình không ngừng lùi lại, mặt lộ vẻ sợ hãi.
Lúc này, Lý Phàm phát hiện Lại Cách Bảo và mấy người kia cũng xuất hiện ở đây, lập tức đánh ra mấy đạo pháp thuật tấn công về phía quỷ dị.
Bọn hắn biết nếu giờ phút này không ra tay, sau khi quỷ dị chém giết Kiếm Phong và những người khác, thì sẽ đến lượt bọn họ.
Công kích của Lại Cách Bảo và mấy người kia đã thành công chặn lại tốc độ tiến lên của quỷ dị, cũng cho Trần Huy và mấy người kia cơ hội, vì thế bọn họ thi triển độn thuật, nhanh chóng chuyển dời vị trí.
Nhưng Trần Huy phát hiện quỷ dị lại thẳng tắp hướng về phía hắn mà đến, mặt lộ vẻ hoang mang.
Vì sao quỷ dị hết lần này đến lần khác lại hướng về phía mình mà đến?
Lúc này, hắn thật sự không nghĩ ra, xung quanh có nhiều người như vậy, mà quỷ dị lại nhận định hắn, cứ nhằm vào hắn mà đến.
Kiếm Phong thấy cảnh này, sắc mặt khó coi.
"Tốt, thì ra là ngươi hấp dẫn quỷ dị, ta đã nói vì sao nó lại luôn tìm được chỗ ẩn nấp của ta."
Sau khi biết được tình huống này, sắc mặt hắn không khỏi hòa hoãn đi không ít.
Hắn biết mục tiêu của quỷ dị này là Trần Huy, vậy thì dễ rồi, cứ để hắn ta ở đây một mình hấp dẫn quỷ dị, còn mình thì tìm cơ hội rời khỏi.
Lý Phàm ở phía trên dường như đoán được tại sao quỷ dị lại luôn đuổi theo Trần Huy không tha, hình dạng của nó và Vương Phong giống nhau như đúc.
Cũng khó trách quỷ dị lại chú ý đến người này đầu tiên.
Lúc này, tên tu sĩ trước đó cũng đã đến bên cạnh Kiếm Phong.
Kiếm Phong sau khi nghe tên đệ tử này nói xong, sắc mặt càng khó coi.
Vì thế, hắn nói với mọi người bên cạnh.
"Quỷ dị này đã không còn là thứ mà chúng ta có thể đánh bại, thừa dịp hiện tại mau chóng rời khỏi đây."
Nói xong, hắn nhìn Trần Huy một cái rồi không lưu lại, thân hình hướng về nơi xa mà đi.
Trần Huy ở phía xa nhìn thấy Kiếm Phong và những người khác rõ ràng là có ý bỏ lại mình, sắc mặt hung ác, hướng đi nhanh chóng thay đổi, lao về phía Kiếm Phong và những người kia.
Sắc mặt âm tà nhìn mấy người.
Muốn rời đi? Phải hỏi qua ta đã!
"Khốn kiếp!"
Kiếm Phong là người đầu tiên phát hiện Trần Huy mang theo quỷ dị hướng về phía bọn hắn mà đến, hiển nhiên là muốn cá chết lưới rách.
"Kiếm Phong, hoặc là đồng loạt ra tay đối phó quỷ dị, hoặc là cùng chết ở chỗ này."
Nghe vậy, hắn sắc mặt khó coi, nhưng bước chân cũng đã dừng lại, sau đó hắn hô hoán mọi người ngăn cản quỷ dị.
Theo vô số pháp thuật đánh úp về phía quỷ dị, cũng thành công ngăn trở nó một lát, Trần Huy cũng thuận lợi đi đến bên cạnh mấy người, thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi hắn đã có thể cảm giác được khí tức tử vong đang đến gần mình.
Lý Phàm nhìn một màn này, hắn biết linh lực trong cơ thể Kiếm Phong và những người khác đã không còn nhiều, cũng không biết bọn hắn sau đó phải giải quyết như thế nào.
Lúc này, Kiếm Phong và những người khác ẩn ẩn có chút chống đỡ không nổi.
Kiếm Phong nhìn về phía Trần Huy, khuyên:
"Trần Huy, ngươi hãy hy sinh đi, nếu không tiếp tục như vậy chúng ta đều sẽ chết ở chỗ này, ngươi một người chết để cho chúng ta sống, có gì mà không làm?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận