Bắt Đầu 10 Lần Rút Sau Đó Vô Địch

Chương 2507 - Vợ của Thần Hoàng, chờ ta trở lại cưới ngươi, nhất định phải thắng

Bên trong Vĩnh Kiếp Chi Địa.
Thần Hoàng cường thế giáng lâm, Kiếp Chủ lập tức hiện thân.
"Lực lượng của ngươi sao lại ở trong tay nhân tộc đó, chấp chưởng thiên địa vạn kiếp, ngươi muốn ngỗ nghịch thiên địa ý chí sao?"
Thần Hoàng lạnh nhạt nói.
Kiếp Chủ lắc đầu: “Đương nhiên không phải, lực lượng của ta trong tay Sở Cuồng Nhân chỉ là ngoài ý muốn, là hắn dùng biện pháp nào đó đánh cắp."
Kiếp Chủ kẻ lại nguyên nhân.
"Thật sao?"
Thần Hoàng nhìn Kiếp Chủ một chút.
Sau đó, hắn không để ý nữa, bóng người lóe lên, biến mất không thấy gì nữa.
"Hô..."
"So với năm đó, hắn càng đáng sợ."
Kiếp Chủ thở phào nhẹ nhõm.
Trước mặt Thần Hoàng, hắn cảm nhận được một cỗ áp lực kinh khủng, mặc dù mình sẽ không chân chính tử vong nhưng cũng không muốn đối đầu với đối phương.
......
Nguyên sơ thần quốc.
Sau khi trải qua đại chiến với Bàn Cổ Thần Quốc.
Bây giờ nguyên sơ thần quốc đã rách nát, cung điện lầu các, mặc dù vẫn như cũ, có thể thấy được khí tượng rộng lớn trang nghiêm ngày xưa. Nhưng khắp nơi đều im lặng không tiếng động, không thấy nửa cái bóng người.
Đột nhiên.
Một bóng người từ trong hư không đi ra.
Chính là Thần Hoàng.
Nhìn thần quốc quạnh quẽ trước mắt, ánh mắt Thần Hoàng vô cùng bình tĩnh, cũng không có bởi vì thần quốc rách nát mà có chút phẫn nộ nào.
Hắn đi tới một ngọn núi cao trong thần quốc.
Ở chỗ này.
Có một tòa sơn phong rộng lớn.
Nơi này có vô hình kết giới thủ hộ.
Bên ngoài kết giới, Thần Hoàng Tử như biết Thần Hoàng sẽ tới đây, đã ở đây chờ sẵn: “Phụ hoàng, ngươi đã đến."
"Ừm."
Thần Hoàng khẽ vuốt cằm, vẻ mặt lạnh nhạt.
Đối với hậu đại này của mình, hắn vẫn không biểu hiện ra tình cảm dư thừa gì, giống như trong mắt hắn đối phương cũng không khác những người khác.
Hắn đưa tay đánh ra một đạo Thần Hoàng chi khí.
Trong chốc lát.
Sơn phong xuất hiện một vết nứt, hiển lộ ra một cái không gian kì lạ.
Thần Hoàng chậm rãi đi vào.
Thần Hoàng Tử vốn cũng định đi vào chung nhưng lại bị Thần Hoàng lực lượng ngăn cản ở bên ngoài: “Ta muốn ở riêng với nàng một hồi."
Giọng nói của Thần Hoàng ung dung vọng ra.
Thần Hoàng Tử cung kính thi lễ một cái, lập tức thủ ở bên ngoài.
Bên trong sơn phong.
Nơi này khắp nơi hiện đầy từng khỏa kết tinh. Nếu có người biết nhìn hàng ở chỗ này, nhìn thấy những kết tinh này thì chắc chắn sẽ rất là rung động, bởi vì những kết tinh này đều là... Khởi Nguyên Kết Tinh!
Bên trong ngọn núi này.
Là một mảnh khởi nguyên thiên địa còn chưa tiêu tán. Mà trong trung ương thiên địa có một bộ quan tài trong suốt do Khởi Nguyên Kết Tinh chế tạo thành, một nữ tử áo trắng tóc hồng nằm ở bên trong.
Nữ tử khuôn mặt tuyệt mỹ. Là một vẻ đẹp như khiến thiên địa cũng phải ảm đạm phai mờ. Dù cho là trải qua vạn cổ tuế nguyệt, vô số kỷ nguyên, vẻ đẹp này cũng không có giảm bớt, vẫn khiến cho Thần Hoàng tâm động.
Ánh mắt Thần Hoàng lộ ra vẻ ôn nhu hiếm thấy.
"Hoa, ta tới thăm ngươi."
Thần Hoàng đi đến trước quan tài, vuốt ve khuôn mặt Hoa, ngữ khí vô cùng dịu dàng, làm cho không người nào có thể tin hắn là Thần Hoàng vô địch chư thiên.
"Ngươi chờ một chút, chờ một thời gian nữa, lúc đó ta có thể khiến cho chư thiên khôi phục nguyên thủy, trở lại thời đại khởi nguyên một lần nữa, lúc đó, ta nhất định sẽ làm cho ngươi sống lại." Thần Hoàng nhìn Hoa, nỉ non, giọng điệu kiên quyết.
Hoa.
Hoặc có thể gọi là Sinh Mệnh Chi Thần.
Cũng là một vị nguyên sơ.
Đồng thời còn là Thần Hậu của nguyên sơ thần quốc, thê tử của Thần Hoàng.
Nhưng ở xa xôi trước kia, Thần Hoàng còn chưa triệt để trưởng thành đến vô địch chư thiên, từng bị một đám nguyên sơ vây công, bị trọng thương trước nay chưa từng có. Cuối cùng, là Sinh Mệnh Chi Thần dùng lực lượng của nàng trợ giúp Thần Hoàng khôi phục. Nhưng đối phương cũng vì thế mà rơi vào ngủ say vô tận. Không khác gì tử vong.
Thần Hoàng vì để cho Hoa khôi phục mới muốn khiến cho chư thiên khôi phục lại trạng thái nguyên thủy cổ xưa nhất, để thời đại khởi nguyên giáng lâm một lần nữa.
Chỉ có ở thời đại đó, khởi nguyên của Hoa mới có thể khôi phục. Mà không phải giống như bây giờ, hắn dùng một mảnh khởi nguyên thiên địa còn chưa tiêu tán duy trì sinh cơ của Hoa, bảo trì nhục thân bất diệt.
"Hoa, lần này ta gặp một nhân tộc thú vị, hắn giống như Nhân Tổ năm đó, làm ta rất thưởng thức."
"Nhưng rất đáng tiếc, hắn đứng ở mặt đối lập của ta, hắn rất mạnh, hiện tại đoán chừng mạnh hơn Nhân Tổ năm đó, nhưng vì ngươi, ta sẽ chiến thắng hết thảy, cho dù là thiên địa chi lực ta cũng sẽ phá hủy."
Thần Hoàng lẩm bẩm nói.
Hắn ở chỗ này bồi tiếp Hoa, có đôi khi nói một chút chuyện mình trải qua, cũng có đôi khi trầm mặc, chỉ lẳng lặng nhìn Hoa.
Mấy năm sau.
Thần Hoàng đi ra sơn phong.
"Phụ hoàng."
"Ở lại đây, trông coi mẫu hậu ngươi."
"Vâng."
Thần Hoàng Tử gật gật đầu.
Mà Thần Hoàng sải bước ra, biến mất không thấy gì nữa.
Con đường hủy diệt chư thiên, bắt đầu!
......
Bên trong Bàn Cổ Thần Quốc.
Sở Cuồng Nhân và Cố Linh Lung rúc vào nhau.
Nhìn ráng chiều dần dần rơi xuống, Sở Cuồng Nhân bỗng nhiên nói: "Trận chiến này qua đi, Linh Lung, ngươi sinh cho ta một đứa con trai đi, nữ nhi cũng được."
"Ừm, được."
Cố Linh Lung gật gật đầu.
"Đợi chuyện kết thúc, ta dẫn ngươi đi du lịch chư thiên, ngươi muốn đi đâu, chúng ta sẽ đi đến đó, còn có Lam Vũ, cũng đi chung."
"Được, nghe phu quân."
Lúc này.
Lam Vũ đi đến phía sau bọn hắn, nhìn hai người tựa sát vào nhau, không khỏi sửng sốt một chút: “Hình như ta đến không đúng lúc?"
"Không, ngươi đến rất đúng lúc."
Sở Cuồng Nhân mở rộng vòng tay.
Lam Vũ thấy thế, lập tức thuận theo bản tâm, đi tới, ôm Sở Cuồng Nhân, cảm nhận được lồng ngực rắn chắc của đối phương, Lam Vũ nỉ non: "Công tử, ngươi nhất định phải thắng, ta chờ ngươi trở lại, ta muốn mãi mãi đi theo bên cạnh ngươi..."
"Được, ta sẽ trở lại, trở về cưới ngươi."
Sở Cuồng Nhân ôn nhu nói.
Nghe đến đây, mặt Lam Vũ xoát một cái, đỏ lên.
Nàng khẽ vuốt cằm: “Chúng ta đợi công tử."
Sở Cuồng Nhân nhìn Lam Vũ, Cố Linh Lung trong ngực, hai nữ tử quan trọng nhất trong cuộc đời hắn, nội tâm của hắn tràn đầy kiên định.
Hắn muốn thắng.
Một trận chiến này, hắn nhất định phải thắng!
Hắn còn muốn trở về, cử hành hôn lễ với Lam Vũ, để Linh Lung sinh con cho hắn, hắn còn muốn dẫn theo người yêu đi du lịch Chư Thiên Vạn Giới.
Sao hắn có thể để cho Thần Hoàng phá hủy tất cả được?
Cho dù như thế nào...
Hắn đều phải thắng!
......
Oanh! !
Thần Hoàng chi khí khuếch tán đến bát phương.
Một cái vũ trụ bị Thần Hoàng chi khí phá hủy, tinh thần nhật nguyệt hóa thành tro tàn, thiên địa quay về hỗn độn, ngay cả vũ trụ đại đạo đều tiêu vong.
Đây là cái vũ trụ thứ mấy mà Thần Hoàng phá hủy?
Thần Hoàng đếm không hết.
Nhìn vô số sinh linh kêu rên ở trước mặt hắn.
Lúc mới bắt đầu, hắn từng có lòng trắc ẩn, nhưng dần dà, nội tâm đã chết lặng, chỉ có một tín niệm duy nhất.
Đánh nát chư thiên, để thiên địa quay về nguyên thủy, thời đại khởi nguyên lại xuất hiện.
Hắn muốn cho Hoa, phục sinh.
Cho dù giết đến chư thiên chỉ còn một mình hắn thì hắn cũng không tiếc.
Hắn sải bước ra, đánh nát vũ trụ bích chướng.
Đi tới một cái vũ trụ hoàn toàn mới.
Cái vũ trụ này tản ra một cỗ khí tức khiến cho hắn cảm thấy có chút quen thuộc.
"A, đây là vũ trụ mà nhân tộc đó sinh ra sao?"
Thần Hoàng có thể cảm ứng được.
Cái vũ trụ này là vũ trụ Sở Cuồng Nhân sinh ra.
"Bàn Cổ vũ trụ sao? Vũ trụ yếu đuối như thế mà đản sinh ra nhân kiệt như vậy, đúng là khiến cho người ta kinh ngạc."
Thần Hoàng chậm rãi đưa tay, muốn một kích hủy diệt Bàn Cổ vũ trụ.
Nhưng lúc này.
Trong hư không nổi lên từng vòng từng vòng gợn sóng.
Một cỗ không gian ba động không có gì sánh kịp khuếch tán mà ra, trong chớp mắt, bên trong Bàn Cổ vũ trụ, ức vạn tinh hệ đều biến mất không thấy gì nữa.
Chỉ còn lại vũ trụ hư không hoàn toàn lạnh lẽo, trống rỗng.
Đây là hư không còn tĩnh mịch hơn cả hỗn độn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận