Bần Đạo Sơ Lược Thông Quyền Cước

Chương 238: Hàn Chỉ Lan.

**Chương 238: Hàn Chỉ Lan**
Quả nhiên.
Lý Ngôn Sơ đã thành công bị thu hút sự chú ý.
Mạnh Hải tiếp tục nói: "Tát Mãn giáo tại quan ngoại có thế lực rất lớn, nhưng lại thần bí dị thường, không ai biết tổng đàn của Tát Mãn giáo nằm ở đâu, nhưng những Vu sư bên trong Tát Mãn giáo thì lại có người từng nghe qua."
"Ban Đồ pháp sư, thích dùng đầu người làm chén uống rượu, ăn sống tim người."
"Còn có Lão Cáp Khắc thích uống máu tươi của các trinh nữ."
"Sự tình này rất có thể là người của Tát Mãn giáo giở trò quấy phá!"
Mạnh Hải lo lắng tầng tầng.
Tề phu tử sắc mặt cũng không tốt, danh tiếng của Tát Mãn giáo quá lớn, nghe đến cái tên này liền khiến người ta liên tưởng đến sự tà ác, tàn nhẫn.
Nếu thật sự là người của Tát Mãn giáo ra tay, chỉ sợ các đội ngũ hành thương ở quan ngoại đều phải đối mặt với tuyệt cảnh.
Lưu Lâm chậm rãi nói: "Tát Mãn giáo là đại giáo ở quan ngoại, nhận được sự truy phủng của các bộ tộc, hẳn là sẽ không điên cuồng giết người như vậy mới đúng."
Mạnh Hải hỏi: "Lão Lưu, ngươi nói là sự tình này không liên quan đến Tát Mãn giáo?"
Lưu Lâm lắc đầu: "Hiện tại kết luận còn quá sớm, mặc dù có quan hệ, phía sau khẳng định cũng có nguyên nhân nào đó không muốn người khác biết, đây mới là mầm tai họa."
Mạnh Hải dường như có chút tín nhiệm Lưu Lâm, hỏi: "Lão Lưu, ngươi cảm thấy phải làm gì?"
Lưu Lâm cười nói: "Ta đây không có bản sự gì, sự tình trọng yếu như vậy, sao có thể đến phiên ta lung tung phát biểu ý kiến."
Tề phu tử nói: "Lão Lưu, ngươi đừng khiêm nhường nữa, ai mà không biết ngươi đối với nguy hiểm còn mẫn cảm hơn cả dã thú, nói thử suy nghĩ của ngươi xem."
Mạnh Hải nói: "Đúng vậy, ở đây đều không phải người ngoài."
"Theo ta thấy, ngược lại là có người đang tìm đồ vật." Lưu Lâm chậm rãi nói.
Mạnh Hải sắc mặt nghiêm túc: "Tìm đồ? Tìm thứ gì?"
Lưu Lâm thở dài nói: "Nếu không phải tìm đồ, sao lại để ý đến thương đội qua đường, vì giết người, chi bằng đi tìm các bộ lạc Tiểu Man tộc không phải càng tốt hơn sao? Hành thương đều là trong vạn người chọn một, cất giấu cao nhân như Lý đạo trưởng, chẳng phải là dễ dàng lật thuyền hay sao."
Lão Lưu nhìn mày rậm mắt to, không ngờ tâm tư lại tinh tế như thế. . . . . Lý Ngôn Sơ liếc nhìn Lưu Lâm một cái.
Lưu Lâm khiến hai người kia lâm vào trầm mặc.
Trong lòng Lý Ngôn Sơ cũng đang suy đoán.
Không phải là có liên quan đến Vạn Tượng Thiên Cung đấy chứ?
Hắn nói ra suy nghĩ của mình.
Tề phu tử có chút ngạc nhiên: "Vạn Tượng Thiên Cung, đây không phải là địa phương trong truyền thuyết cất giấu bí mật trường sinh hay sao, ta vẫn cho rằng kia chỉ là truyền thuyết thần thoại thôi."
Mạnh Hải hơi suy nghĩ, hỏi: "Ý của Lý đạo trưởng là kẻ giết người là vì tìm kiếm manh mối của Vạn Tượng Thiên Cung?"
Lý Ngôn Sơ gật đầu nói: "Không sai."
"Lão Lưu nói rất tỉ mỉ, không cần ta phải bổ sung thêm."
"Thế nhưng ta cho rằng, giả thiết đối phương nếu là vì tìm kiếm Vạn Tượng Thiên Cung, thì sẽ không tùy ý sát hại đội ngũ hành thương."
"Trừ phi. . . . ."
Lão Lưu chen vào nói: "Bọn hắn biết có người mang theo thứ bọn hắn muốn tìm ra khỏi quan."
Lý Ngôn Sơ nói: "Không sai."
Tiếp đó hắn nói: "Cứ như vậy mà xét, ta đây - người lần đầu tiên xuất quan, lại có hiềm nghi rất lớn."
Mạnh Hải khẽ giật mình, mỉm cười nói: "Lý đạo trưởng nói đùa, ngài là muốn đi tìm phiền phức của Tát Mãn giáo, làm sao lại bị bọn hắn truy sát chứ."
Lưu Lâm cũng gật đầu nói: "Đúng vậy, với tu vi võ đạo của Lý đạo trưởng, đối phương nếu thật sự muốn đối phó Lý đạo trưởng, chỉ sợ cần phải phái Vu sư cường đại hơn mới được."
Một đao của Lý Ngôn Sơ chém giết độc trùng triều, thực lực bá đạo, triệt để chinh phục bọn họ.
Sự tình ở quan ngoại phức tạp hơn so với Lý Ngôn Sơ tưởng tượng.
Chỉ là.
Hắn lại chuẩn bị sẵn dự định, nếu người của Tát Mãn giáo ở quan ngoại hoạt động sôi nổi như vậy, thì hắn sẽ tìm cơ hội bắt một tên trở về.
Như thế lại càng dễ dàng tìm hiểu tung tích của lão Bạch hơn.
Rốt cuộc.
Dù hắn có tìm được tổng đàn của Tát Mãn giáo thì cũng chẳng ích gì, đối phương là vì tìm kiếm Vạn Tượng Thần Cung, chắc chắn sẽ phải ra ngoài đi đến Hoành Đoạn sơn.
. . .
Gia chủ Hàn gia lâu đài, tên là Hàn Kim Phúc.
Khi còn trẻ cũng là một nhân vật hung hãn.
Một thân khí huyết như lang như hổ, hai tay có thể phá bia, nứt đá.
Chỉ là khi tuổi cao, khí huyết trong thân thể suy yếu, cộng thêm thời gian Hàn gia lâu đài quả thực cực kỳ ưu việt.
Thế nên vị Hàn bảo chủ này dần dần biến thành một tồn tại như thổ hoàng đế.
Ham hưởng thụ, đồng thời thích nghiên cứu các phương pháp kéo dài tuổi thọ.
Hắn vốn có hai người con trai, thế nhưng đều chết yểu.
Chỉ có con gái sống sót, đồng thời trổ mã xinh đẹp, sở sở động lòng người.
Hàn đại tiểu thư không chỉ ở Hàn gia lâu đài, cho dù phóng tầm mắt ra toàn bộ quan ngoại, cũng là mỹ nhân cực kỳ xuất sắc.
Làn da trắng nõn, ngũ quan ôn nhu, hoàn toàn nhìn không ra là con gái của một bảo chủ ở quan ngoại.
Ngược lại càng giống nữ tử ôn nhu ở vùng sông nước Giang Nam.
Chỉ là tính tình sảng khoái, có sự sáng tỏ của nữ tử quan ngoại, loại khí chất kết hợp này khiến Hàn đại tiểu thư được những giang hồ hào khách, khách qua đường hành thương truy phủng.
Hàng năm, số người đến cầu hôn đều đạp phá cả cửa hạm.
Chỉ là Hàn đại tiểu thư vẫn chưa xuất giá, chỉ khiến cho người ta nhìn mà ngứa ngáy trong lòng.
Tên của nàng cũng rất đẹp.
Tên là Hàn Chỉ Lan.
Một cái tên không quá phù hợp với phong cách vùng đất khổ hàn quan ngoại.
Hô hô hô ——
Gió lạnh gào thét.
Sau khi trời tối ở quan ngoại, nhiệt độ không khí cực thấp, nhất là nơi này cách Thiên Hải quan rất xa, chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm càng lớn.
Gian phòng của Hàn Chỉ Lan bày biện tao nhã, có cầm kỳ thư họa, cũng có một thanh bảo kiếm sắc bén.
Nhiệt độ trong phòng thích hợp, không có chút gió lạnh nào xuyên qua khe hở thổi vào.
Với tài lực của Hàn gia lâu đài, điều kiện sinh hoạt tự nhiên là cực tốt.
Hàn Chỉ Lan nằm trên giường, hô hấp dồn dập, lông mày chau lại, dường như đang gặp ác mộng khủng khiếp.
Sắc mặt nàng hoảng sợ, khuôn mặt tinh xảo tràn đầy vẻ hốt hoảng.
Két ——
Cánh cửa sổ đóng chặt bỗng nhiên bị thổi ra một khe hở, lộ ra bóng đêm tĩnh mịch đen kịt bên ngoài.
Hô hô hô ——
Gió lạnh thấu xương xuyên qua khe hở này thổi vào.
Thổi màn lụa của Hàn Chỉ Lan bay phất phới, bị gió thổi lắc lư dữ dội.
Trong phòng lúc sáng lúc tối, bóng hình biến ảo không ngừng.
Tí tách ——
Tí tách ——
Phảng phất như có tiếng nước xuất hiện trong phòng này.
Từ từ tiến đến gần giường của Hàn Chỉ Lan.
Càng ngày càng gần. . .
Nhiệt độ bên trong phòng cũng càng ngày càng thấp.
Hô ——
Hàn Chỉ Lan mãnh liệt tỉnh dậy, thở hổn hển, sắc mặt thảm bại, hai mắt trợn to cực đại, có chút mờ mịt.
Nàng hoảng sợ nhìn xung quanh, phát hiện trong phòng không có một ai, lập tức thở phào một hơi.
Chỉ là loại cảm giác khủng bố kia vẫn còn.
Nàng vừa rồi gặp ác mộng.
Mộng thấy một thân ảnh màu trắng đứng trước mặt mình, sắc mặt thảm bại, hai mắt chảy ra huyết lệ.
Tí tách ——
Tí tách ——
Không ngừng nhỏ xuống.
Đây là một nữ nhân tóc tai bù xù!
Trong tay nàng còn nắm một tiểu nữ hài, đồng dạng sắc mặt trắng bệch, hai mắt cũng chảy ra huyết lệ.
Máu tươi chói mắt không ngừng nhỏ xuống.
Hàn Chỉ Lan lòng còn sợ hãi.
May mắn chỉ là một giấc mộng!
Lúc này, thị nữ ở bên ngoài nghe được âm thanh, đã trực tiếp xông vào.
"Đại tiểu thư, người không sao chứ!?"
Một tỳ nữ trung niên ân cần hỏi.
Tỳ nữ của Hàn gia lâu đài đại tiểu thư đều là kiếm thuật cao thủ, bảo vệ sát bên Hàn Chỉ Lan.
Hàn Chỉ Lan lắc đầu: "Ta không sao, vừa rồi chỉ là gặp ác mộng thôi, quá đáng sợ, nên ta liền bị đánh thức."
Bạn cần đăng nhập để bình luận