Ăn Được Cái Tinh Thần Đại Hải

Chương 724. Chu Tước chi hỏa.

Chương 724. Chu Tước chi hỏa.
Chính là chỗ này?
Tống Nghĩa sững sờ, ánh mắt quét khắp nơi. Liền thấy bốn phía là vách đá, ở giữa cũng chỉ có khoảng một trượng, không nhìn ra có chỗ nào đặc biệt.
Đương nhiên, mình không nhìn ra, tuyệt không có nghĩa là nơi này quá bình thường. Nếu như vậy, các bằng hữu của Lâm huynh đệ tuyệt đối sẽ không mạo hiểm chạy tới nơi này.
Tống Nghĩa có một điểm vô cùng tốt, đó chính là tuyệt không để tâm vào chuyện vụn vặt, nếu nghĩ mãi mà không rõ, vậy dứt khoát không nghĩ nữa. Dù sao hiện giờ tinh lực của mình đã tiêu hao, cái gì cũng không giúp được, dứt khoát khoanh chân ngồi xuống, chuyên tâm điều tức nghỉ ngơi.
Kỳ thật không chỉ Tống Nghĩa, cho dù là Bao Dạ lúc này cũng đang phát mộng.
Bao Dạ nhìn quanh, không nhịn được hỏi: "Phượng tiền bối, nơi này... thật sự có thứ ngài cần sao?"
Phượng Vĩ hoa gật đầu: "Không sai, chính là chỗ này."
"Thế nhưng..." Bao Dạ lại nhìn quanh khắp nơi một lần nữa, nghi ngờ nói: "Nơi này không có gì cả!"
Một cành cây của Phượng Vĩ hoa nhẹ nhàng vươn ra, nói: "Thứ ta cần, ở dưới này."
"Phía dưới?" Bao Dạ nhìn theo nhánh cây của Phượng Vĩ hoa, chỉ thấy giữa khoảng đất trống trước mặt bọn họ quả nhiên có một ấn ký hình khuyên, hơi lõm xuống so với mặt đất xung quanh.
Bao Dạ tâm niệm vừa động, thầm nghĩ: Chẳng lẽ phía dưới này thật sự chôn vùi bảo bối tuyệt thế gì?!
Nhưng mặt đất nơi này toàn là núi đá, muốn đào bảo bối chôn giấu bên dưới... Bao Dạ sờ túi của mình, thầm nghĩ: Không phải để ta cầm dao phay đào hố đấy chứ?
May mắn, Phượng Vĩ hoa cũng không có tính toán này.
Keng!
Một cành cây bị Phượng Vĩ Hoa ném ra, hung hăng ghim vào vị trí trung ương của mặt đất. Đầu cành cây đâm thật sâu vào trong đá cứng, không ngừng nhúc nhích bành trướng, tựa hồ đang chui vào chỗ sâu hơn.
Rất nhanh, cành cây vốn chỉ to bằng đầu ngón tay đã bành trướng đến kích thước cánh tay. Đá cứng trên mặt đất bị nó chống đến mức nứt nẻ từng mảng, phát ra một hồi tiếng vỡ vụn "Rắc rắc".
"Ôi đệt! Phượng tiền bối trâu bò!"
Ngay khi Bao Dạ từ nghẹn họng nhìn trân trối biến thành khoa tay múa chân, lòng tràn đầy tưởng rằng Phượng Vĩ Hoa sẽ một hơi đâm thủng toàn bộ tảng đá trên mặt đất này, khi căng lên... Cành dây leo kia đột nhiên ngừng nhúc nhích, đã bành trướng đến mức đường kính to bằng thùng nước cũng bắt đầu không ngừng thu nhỏ lại, cuối cùng một lần nữa biến trở về kích thước đầu ngón tay, từ trong cửa hang vừa mới bị căng ra kia lui ra.
"Ách... Phượng tiền bối, sao không tiếp tục chui xuống dưới nữa? Chẳng lẽ là đã đào được bảo bối rồi sao?" Bao Dạ lộ vẻ bối rối, không nhịn được mở miệng hỏi.
Phượng Vĩ Hoa lắc đầu nói: "Thân xác này quá yếu ớt, không còn sức để tiếp tục tiến hành nữa. Bao Dạ, chuyện tiếp theo phải nhờ ngươi hoàn thành."
"Hả? Dựa vào ta? Ta... Ta có thể làm được gì chứ?!" Bao Dạ lắp bắp kinh hãi, trước đó chưa từng có ai nói mình còn phải gánh vác nhiệm vụ quan trọng gì.
Lúc này cũng không có nhiều thời gian để giải thích rõ ràng với hắn, Phượng Vĩ hoa chỉ nhẹ giọng nói với hắn: "Không cần khẩn trương, ta đã đánh xuyên qua hơn phân nửa nham thạch ở đây, bây giờ ngươi thử dùng thần thức dò xét xem có thể cảm ứng được cái gì hay không."
Bao Dạ đầu đầy sương mù, nhưng Phượng Vĩ hoa lại không thể không nghe, hắn đành nửa tin nửa ngờ thả ra một luồng thần thức, theo lỗ thủng trên mặt đất, một đường lặn xuống.
Tuy rằng trước sau bất quá một lát, nhưng chiều sâu Phượng Vĩ Hoa đâm vào dưới đất so với Bao Dạ tưởng tượng càng khủng bố hơn. Thần thức của hắn tiềm nhập ước chừng vài trăm thước, lúc này mới khó khăn lắm đụng phải điểm cuối.
Đây chính là trình độ mà thể xác yếu đuối có thể làm được sao? Bao Dạ không khỏi run rẩy một trận. Nếu như vậy mà còn tính là yếu đuối, như vậy thực lực vốn có của Phượng Vĩ hoa rốt cuộc sẽ cường đại đến mức nào?
Đương nhiên, trước mắt cũng không phải thời điểm suy nghĩ những chuyện này. Bao Dạ nhanh chóng thu thập tâm tư, bắt đầu nghiêm túc cảm giác hoàn cảnh xung quanh.
Dựa theo ý tứ của Phượng Vĩ hoa, nơi này hẳn là sẽ có đồ vật gì đó khiến mình cảm thấy đặc thù mới đúng...
Nhưng mà, nơi này có cái gì vậy?
Trong lỗ thủng sâu thẳm, ngoại trừ bóng tối vô tận và tĩnh mịch, dường như không còn có thứ gì có thể cảm nhận được nữa.
Đợi đã!
Đang lúc Bao Dạ khổ sở không có đầu mối, đột nhiên phát giác được có một luồng khí tức cực kỳ yếu ớt từ chỗ sâu dưới nền đất mơ hồ truyền ra.
Đây là... Khí tức của lửa?!
Bao Dạ thức tỉnh lực lượng linh ma hỏa hệ ở Khố Trúc Chân Đồ, đối với khí tức của lửa cực kỳ mẫn cảm. Hỏa tức đến từ sâu trong lòng đất tuy rằng yếu ớt, nhưng vẫn bị hắn thành công cảm ứng được.
"Cảm ứng được?" Phượng Vĩ Hoa nhận ra biến hoá trên mặt Bao Dạ, lập tức mở miệng hỏi.
Trong mắt Bao Dạ lóe lên thần quang, vẻ vui mừng khó nén, nói: "Cảm ứng được! Khí tức hỏa diễm thật tinh thuần, thậm chí còn tinh thuần hơn linh ma lực hệ hỏa của ta rất nhiều!"
Phượng Vĩ Hoa mỉm cười nói: "Đương nhiên tinh thuần rồi, đó là Chu Tước chi hỏa."
"Chu Tước chi hỏa?!" Bao Dạ bị dọa cho nhảy dựng, cả kinh nói: "Chu Tước chi hỏa, đây không phải là... Bản mệnh chi hỏa của Phượng tiền bối sao?"
Đồng hành một đường lâu như vậy, Huyền Vũ thú và Phượng Vĩ hoa cũng không ít lần nói về huy hoàng của mình, Bao Dạ tự nhiên cũng biết không ít chuyện.
Chu Tước chi hỏa, chính là bản mệnh chi hỏa của thánh thú Chu Tước, bản nguyên chi lực, hơn nữa...
Bao Dạ đột nhiên lại nghĩ tới điều gì, lại kinh ngạc nói: "Phượng tiền bối, ta nhớ ngài đã từng nói, Chu Tước chi hỏa được ngài đặt dưới đáy Nam Thánh sơn, làm chí bảo trấn thủ Nam Thánh châu. Nếu như hỏa tức dưới lòng đất này chính là Chu Tước chi hỏa, vậy chẳng phải là nói... ngọn Long Uyên sơn này kỳ thật chính là..."
"Không sai, nơi này chính là Nam Thánh sơn trước kia." Phượng Vĩ Hoa hít một hơi thật sâu, nói: "Cái gọi là Thần Tích đại lục, cũng chính là một bộ phận của Nam Thánh châu. Tuy rằng thời gian ngàn năm đã khiến cho hình dáng của Nam Thánh châu thay đổi rất nhiều, nhưng khi vừa bước lên mảnh đất này, ta cũng đã biết được."
Bao Dạ vẫn còn có chút không dám tin tưởng, hang ổ của Thanh Long và Bạch Hổ... Lại chọn trong địa bàn của Chu Tước?!
Dường như đọc được tâm tư của Bao Dạ, Phượng Vĩ Hoa cười yếu ớt một tiếng, nói: "Điều này cũng không khó hiểu, dù sao Nam Thánh châu lúc trước chính là nơi có dị bảo mạnh nhất trong Tứ Thánh châu, nhất là Huyền Minh thảo có thể tu bổ thần phách, lại càng là đặc sản của nơi này. Thanh Long và Bạch Hổ sợ ta và Huyền Vũ đạt được Huyền Minh thảo, tái tạo thần phách, như vậy chiếm cứ nơi này trước tiên, đương nhiên là kế sách đầu tiên."
Bao Dạ yên lặng gật đầu, giờ mới hiểu vì sao Huyền Vũ thú và Phượng Vĩ hoa vẫn chắc chắn phải rời khỏi Thiên Tinh đại lục mới có thể tìm được Huyền Minh thảo, thì ra thứ này chỉ có ở Nam Thánh châu.
"Ngoại trừ Huyền minh thảo ra, còn có Chu Tước chi hỏa này." Phượng Vĩ Hoa tiếp tục nói: "Chu Tước chi hỏa bất tử bất diệt, chính là sinh cơ dẻo dai nhất trên trời dưới đất, không có cái thứ hai. Thanh Long cùng Bạch Hổ chiếm cứ Nam Thánh sơn ta, chỉ sợ cũng là ngấp nghé Chu Tước chi hỏa của ta, mưu toan mượn sinh cơ trong Chu Tước chi hỏa tẩm bổ thể xác mới cho bọn họ đi."
Vừa nghe lời này, Bao Dạ lập tức khẩn trương. Căn cứ vào tình báo của Lâm Khinh Ca, Thanh Long và Bạch Hổ bị hủy hết thân thể, chỉ có tinh thần lực co đầu rút cổ trong phong ấn. Nếu như bọn họ lợi dụng Chu Tước chi hỏa tẩm bổ ra thân thể mới, vậy thì lại là một phiền toái lớn rồi!
Nhưng Phượng Vĩ Hoa vẫn còn trấn định, mỉm cười nói: "Nếu như đoán không sai, kế hoạch Thanh Long và Bạch Hổ muốn lợi dụng Chu Tước chi hỏa tái tạo thân thể còn xa mới thực hiện được. Nếu không, bọn họ cũng không cần phải bồi dưỡng Thanh Phong và Bạch Nhận, còn muốn đoạt xá thân thể nhân loại. Mà ta khác với bọn họ, Chu Tước chi hỏa này chính là bổn mạng chi hỏa của ta, bổn nguyên chi lực, chỉ cần thu nạp Chu Tước chi hỏa, ta liền có thể nhanh chóng tái tạo thân thể, khôi phục trở thành thánh thú Chu Tước chân chính."
Bao Dạ nghe vậy mừng rỡ, vội la lên: "Đã như vậy, Phượng tiền bối mau động thủ đi!"
Phượng Vĩ Hoa liếc mắt nhìn hắn, thở dài: "Bây giờ Chu Tước Hỏa bị Thanh Long và Bạch Hổ trấn áp sâu trong lòng đất, với lực lượng của ta không thể xâm nhập lòng đất hấp thu Chu Tước Hỏa. Cho nên, còn phải dựa vào ngươi tiếp dẫn Chu Tước Hỏa lên, vậy mới được..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận